Tâm sự - chia sẻ 2011-12-21 01:25:26

Anh sẽ không để mất em một lần nữa


“Mình gửi các bạn câu chuyện về sự trở về của chàng trai sau năm xa cách cô gái.
Sau thời gian dài yêu một cô gái khác bên TQ, chàng trai nhận ra rằng chàng vẫn còn yêu cô gái mà chàng đã bỏ rơi cách đây 2 năm là 1 sai lầm.
Kết cục của câu chuyện vẫn là những dấu chấm dài bỏ ngỏ.
Hãy để cho thời gian trả lời.
Nếu họ có duyên phận với nhau, tất sẽ là của nhau.
Nếu không còn, xin cầu mong cho họ vẫn có được hạnh phúc riêng của mình.”



Bỗng dưng anh xuất hiện.

Bỗng anh liên lạc với em. Bỗng nhiên, cái từ này lâu nay em chẳng nghĩ tới nữa. Em đã thôi chờ đợi, em đã thôi không còn nức nở nữa, em đã mệt lắm với công việc hiện tại, dường như em đang dùng hết năng lượng của một ngày, mệt thế nhưng em mãn nguyện. Có lúc em tự mỉm cười hài lòng về một ngày không uổng phí của mình.

Em đã không còn để ý tới anh nữa, em nghĩ anh chẳng còn ý nghĩa nữa, thế mà…

Anh béo hơn một chút, nhưng vẫn cái hình dáng ấy, vẫn trắng nõn, béo béo như cái ngày gặp anh ở Quảng Châu.

Em tự giận mình để mình yếu mềm khi đứng trước anh. Em không thể làm bộ mặt lạnh lùng rồi quay ngoắt đi như em nghĩ trước đó. Em cứ chống trọi với chính mình, nửa lạnh lùng, nửa đấu tranh lại, lý trí và con tim.

Nếu ngày ấy anh xuất hiện trước mắt em, chắc em đã chạy tới ôm chặt lấy anh mà khóc vì hạnh phúc.

Tin nhắn của anh khiến em buồn ghê gớm "Em à, anh muốn nói với em rằng nếu được chọn lại, anh sẽ không để mất em đâu!"

Anh cũng hối hận ư, lựa chọn rồi sao lúc ấy anh không nghĩ rồi anh sẽ phải hối hận chứ? Hay đó chỉ là những ngôn từ của anh thôi, những lời mật ngọt mà ngày ấy nó khiến em yêu anh không còn biết trời đất nữa.

"Một năm trước, anh đã nhận ra lẽ sống của mình là em, và anh đã hận vì không thể quay ngược lại được quá khứ. Anh luôn dằn vặt bản thân. Em nghĩ là anh đã sống sung sướng lắm sao khi mà đi đến nơi nào anh cũng thấy tràn ngập bóng hình em.

Anh bị ám ảnh với cặp kính cận ấy. Có lần anh đứng trên tàu điện ngầm và nhìn chằm chằm vào 1 người mà anh nghĩ là em, anh không tin nổi vào mắt mình nữa, anh thấy run sợ, anh nhìn mãi khiến cho họ phải quát lên với anh, lúc ý anh mới sực tỉnh. Và rồi anh đã lục tung tất cả về em, anh kiếm tìm em chỉ mong được nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh download hết những bức hình của em. Anh luôn dõi theo em hàng ngày, mặc dù em không hề hay biết…

Anh tồi tệ lắm phải không em? Anh phải làm gì để trả hết nợ cho em đây?

Anh đã không đủ dũng cảm để tìm em sớm hơn, bởi anh sợ anh lại làm đảo lộn cuộc sống của em. Nhưng rồi anh đã không thể đứng xa em thêm 1 giây nào nữa, thiếu em, cuộc sống của anh sẽ chỉ là vô nghĩa, anh tự hỏi mình sống ở trên đời này làm gì, khi không có em ở bên?"

Lặng người nghe anh nói, lặng người đọc những tin nhắn của anh gửi. Nó mùi mẫn quá, nghe chừng đau khổ quá.





- Cuộc sống của anh với cô bé đó rất tốt cơ mà?
- Em nghĩ như vậy à?
- Vâng
- Vậy thì em nhầm!
- Chúng ta yêu nhau cũng chưa được lâu đến như vậy.
- Anh đã chia tay cô ta nhiều lần lắm rồi nhưng không được.
- Tại sao?
-Chỉ là trách nhiệm thôi. Anh đợi tháng 7 này cô ta tốt nghiệp, anh sẽ chấm dứt hẳn. Điều anh làm cuối cùng được cho cô ta là để cô ta hoàn thành con đường học hành của mình. Anh không muốn vì chuyện chia tay mà làm lỡ dở sự nghiệp sau này của cô ta.
- Anh đã biết nghĩ cho người khác nhiều như vậy rồi nhưng em vẫn không hiểu sao anh yêu được lâu thế rồi mà vẫn muốn chia tay.
- Bố mẹ anh cũng không thích cô ấy.
- Nếu anh thực sự yêu, anh quyết tâm, bố mẹ anh sẽ chấp nhận thôi.
- Anh không thích. Nhiều khi anh cảm thất ngột ngạt lắm, như là địa ngục đối với anh. Anh không có cảm giác bình yên như khi ở bên em.
- …
Anh đã chăm sóc cô ta gần 2 năm rồi, và anh nghĩ giờ là lúc để giải thoát cho chính mình.
Ngày đó Cô ta bệnh tật, vì thế anh không nỡ điều đó sẽ làm cho cô ta ốm yếu thêm.
- Cô ấy mắc bệnh gì vậy?
- Cái này cũng không tiện nói ra.nhiều bệnh lắm.
- Em muốn biết được không?
- Cô ấy bị đau dạ dày với viêm đại tràng.
Đang nhấc ly nước vào miệng thì bị sặc.
- Anh đùa em đấy à?
- Không, anh nói sự thật.
- Anh đừng tốn thời gian giải thích với em nữa. Nếu anh nghĩ anh xa người yêu anh 1 tháng ở Hà nội này buồn và kiếm tìm em để lấp chỗ trống thì anh đừng phí thời gian của mình nữa. Anh nên yêu cô bé ấy thật lòng hơn nữa, và khi đỗ hải quan thì hãy cưới cô ấy. Đó là 1 cái kết đẹp cho cuộc tình ký túc xá lưu học sinh của anh.
- Em quên hết những gì anh vừa nói sao?
- có nhớ cũng chẳng để làm gì.lời nói và hành động của anh đâu có giống nhau.Ngày xưa anh nói rằng thiếu em anh sẽ không sống nổi,nhưnng thực tế anh đang hạnh phúc lắm đó thôi.
-vậy thì anh sẽ không nói nữa,mà sẽ chỉ hành động thôi,rồi em sẽ thấy những điều anh nói là thực lòng anh nghĩ và anh mong muốn.
Anh đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác như thói quen của anh trước đây.thiếu thuốc lá là anh không chịu được.Tôi ra về và trong lòng cũng không thấy vấn vương trong lòng.



Hàng ngày, ngoài việc ôn thi,a vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận tôi,anh thường nhắn tin vào buổi đêm để nói rằng anh chỉ muốn được chúc tôi ngủ ngon.Ngày nào anh cũng xuất hiện không bằng cách này thì cũng bằng cách khác để nhắc nhở tôi rằng anh đang ở đây,ngay trước mặt tôi đây,đừng có quên anh đã từng 1 thời là người yêu cũ và giờ thì lại muốn được yêu tôi lại từ đầu.
Giờ anh lại gọi tôi bằng những câu của ngày xưa: "bình yên của anh", mặt trời của anh; lẽ sống của đời anh…
Nếu là ngày xưa thì tôi chắc đã phải đọc đi đọc lại hàng trăm lần.
Nhưng giờ đây tôi chỉ thấy cay đắng dâng trào. Tôi bảo anh đùng gọi tôi như vậy nữa, tôi đã tha thứ cho anh, và giờ lòng tôi đã thanh thản để chấp nhận anh làm bạn. Anh có khó khăn gì thì tôi giúp được nhất định sẽ giúp anh.
-Em không thích à?
-Em nghe không quen,và em thấy nó xa xỉ đối với em.
-Em đừng làm anh đau lòng được không?
- Vậy anh hãy cho e 1 lí do để chúng ta có thể quay lại?
-Những người yêu nhau thì đi đâu vẫn sẽ tìm về với nhau.
-Câu này lãng mạn giống tiểu thuyết quá. Em giờ không sướt mướt như vậy nữa đâu. Gương vỡ rồi anh ạ. Đừng cố ghép lại làm gì.sẽ chỉ thấy những mảnh vỡ vụn thôi. Không cẩn thận còn bị đứt tay.
-Nhưng nếu không làm vậy thì đời anh sẽ còn vụn hơn gấp nghìn lần.
-Anh dừng lại đi, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Cô bé ấy yêu anh, anh cũng yêu người ta ,em sẽ chúc phúc cho anh.
-Tốt cho em, nhưng không tốt cho anh.
-Em chịu anh rồi.Từ giờ Anh đừng liên lạc với em nữa.
-Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng em là người mà anh yêu nhất trên đời này.
-Vô nghĩa, không cần thiết nữa rồi anh ạ.
Anh nhắn cho tôi 1 cái tin: Anh luôn muốn trò chuyện cùng em, nhưng em thì luôn nói những câu như xát muối vào lòng anh. Em khá là độc ác đấy!.
Ngày cuối cùng anh ở Hà Nội, anh nói anh đã thi xong rồi, và muốn gặp tôi thêm lần nữa.Anh đến đón tôi và nhất định đòi đi 1 xe ,còn tôi thì không thèm nghe lời, nên anh tức lắm, mọi bực bội dường như phì ra cả khuôn mặt anh. Tôi mặc kệ.
Các bạn anh thì uống bia, còn tôi thì cứ ngồi ăn đồ nướng 1 cách ngon lành. Chỉ đến khi anh nghe điện thoại của ai đó thì tôi đi về trước. Lát sau điện thoại của anh dồn dập, lẽ ra tôi chẳng nên gặp lại anh, lẽ ra tôi nên để cuộc sống của tôi như lúc trước,tôi cứ đi trong gió mà ướt đẫm nước mắt, tôi ngu ngốc, ngây thơ làm sao, tôi đã sống rất tốt khi không có anh cơ mà.


Điện thoại ngừng, rồi lại reo.
"" Em đang ở đâu?anh sẽ tới đó?"
- Anh nghe rõ đây. Đừng bao giờ gọi cho tôi nữa.
Điện thoại vẫn cứ reo, 1 em bé trượt patin mỉm cười và nói Hello với tôi 1 cách thản nhiên, tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Cuộc sống vẫn luôn tiếp tục.
12:00 đêm Anh vẫn gọi. Nhìn điện thoại reo mà không có chút xúc cảm gì.
-Anh đang ở trước cửa nhà em rồi.
-Anh về đi.
-Không, anh sẽ chờ đến khi em ra gặp anh.
……
-Anh sao thế? Anh bị ngã xe ah?Sao người anh toàn đất thế này?
-Anh chưa chết được đâu.
Nồng nặc mùi rượu.Tôi vào nhà pha 1 ly nước chanh cho anh để anh tỉnh táo hơn.
-Cho em số điện thoại của bạn anh, để em bảo họ đến đón.
-Không,anh tự đi về được.
-Vậy anh về đi, muộn rồi.
Chợt anh ôm tôi vào lòng, xiết nhẹ: “ Anh sai rồi, anh hối hận lắm rồi, anh biết lỗi của mình rồi. Xin em cho anh 1 chút thời gian. Anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. Rồi mọi việc sẽ theo như kế hoạch của anh. Anh sẽ làm mọi việc trở lại như 2 năm trước đây."
-Đúng là anh say mà.
-Anh bảo bố mẹ anh xuống thưa chuyện với bố mẹ em được không?
-Để làm gì?
-Anh muốn em là vợ anh.Nếu không lấy được em thì cả đời này anh sẽ luôn phải dằn vặt khốn khổ. Anh sẽ không lấy ai cả nếu như người đó không phải là em.
-Vậy anh ở vậy luôn đi.
-Em tàn nhẫn quá.
-Cũng chưa thể bằng anh.
-Ngày mai là ngày anh về nhà,đúng 10h sáng mai anh sẽ đến đón em,anh sẽ cho em xem cái này.
-Em sẽ không đi đâu.
-Vậy anh sẽ chờ em ở trước cửa công ty.
Hoá ra cái anh muốn cho tôi xem chính là cái ngày anh và cô bé ấy chia tay nhau.Tôi không thể đứng đó để tiếp tục nghe họ cãi vã nhau, họ yêu nhau mà hơi 1 tí là điên à, dở à.Tôi chẳng hợp với phong cách đó 1 chút nào.
Ngoài kia, người ta đang giăng lưới bắt cá.Tôi để họ lại nói chuyện với nhau.
Rất lâu sau,anh dắt xe đến..
-Được 3 con rồi này,to lắm.
-Em à.Anh và cô ta giờ không còn gì nữa rồi.
-Anh làm trò trước mặt em àh?
-Em không tin thì đọc tin nhắn cô ta vừa gửi cho anh.
-Anh nên suy nghĩ lại.
-Lẽ ra anh nên kết thúc từ rất lâu rồi.Trước sau thì cũng phải kết thúc thôi.
….Tôi lặng yên nhìn người ta câu cá.



Điện thoại reo,xong anh hỏi tôi.: - Em à?anh phải làm gì bây giờ?cô ta đang làm ầm ầm lên ở bên kia.Cô ta nhất định đứng dưới mưa mà không vào nhà..
-Anh nên bắt xe sang Quảng Châu ngay để đưa cô ấy vào nhà.
Anh nhìn xoáy sâu vào tôi, mắt long lanh như có lệ. Nếu như người khác thì họ sẽ nghĩ rằng anh sắp rơi lệ đấy, chỉ bởi họ đâu có biết đôi mắt của anh dường như lúc nào cũng ướt át như đôi mắt cá vàng.
-Anh không là gì trong em nữa sao?
Tôi khẽ mỉm cười.
-Em à.Em nghĩ sao về chuyện chúng mình?
-Chuyện gì?
-Mình yêu nhau lại từ đầu được không em?
-Muộn rồi anh.
-Em có người khác rồi à?
-Không, chỉ là em đã nói với anh hết rồi.
-Anh thật ngu ngốc phải không? Anh sẽ không để mất em 1 lần nào nữa đâu.
Anh sẽ đánh đổi tất cả để có được em.

Tôi không nghe anh nói nữa,tôi lao đi như cơn gió trong giông bão, nước mắt đã chảy xuống má từ lúc nào không hay. Tôi lãng đãng với những kỉ niệm ngọt ngào mà tôi đã cố gắng để quên,giờ đây nó như 1 cuốn phim quay chậm trước mặt tôi, chèn ép tôi, bắt tôi phải nhìn lại, cảm nhận lại, để rồi lại khiến tôi khốn khổ. Chúng tôi thậm chí còn chưa có 1 cuộc chia tay lần cuối cơ mà, lần đó là tôi lầm lũi ra đi và vác theo hàng bao câu hỏi chất chứa về anh. Đến giờ tôi cũng chưa thể tìm ra câu trả lời cho mình được. Tôi cứ đi, đi như đến 1 nơi xa xăm vô định, không cần biết có chướng ngại vật chắn qua, ở đâu có tiếng vang vẳng xung quanh tôi: "Phải rồi, anh thật ngốc khi đã đánh mất em".
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)