Tâm sự - chia sẻ 2012-03-31 09:33:40

[Chip]Cô ấy bỏ tôi ra đi trong đêm với người con trai khác


Dù trước đó nửa năm, tôi và cô ấy đã sống chung, hẹn ước với nhau đủ điều.

Sài gòn, ngày 26 tháng 03 năm 2012
Năm nay tôi 23 tổi, cô ấy 20 tuổi. Chúng tôi quen nhau vào tháng 10 năm 2009 trong một lần vô tình bấm nhầm số điện thoại. Lúc đó tôi là sinh viên năm nhất của Đại học Luật ở Thành phố sương mù, còn cô ấy là sinh viên năm nhất ngành lịch sử của một trường Đại học ở Đồng Tháp. Lúc đầu chúng tôi chỉ gọi điện cho nhau vào cuối tuần để chia sẽ những vui buồn trong chuyện học hành và cuộc sống. Sau một thời gian, tôi thấy thích cách nói chuyện của cô ấy và rồi "mưa dầm thấm lâu", chúng tôi ngày càng thân và yêu nhau lúc nào không biết. Đến tết năm 2010, cô ấy có mời tôi vào nhà chơi, nhưng tôi từ chối, vì tôi chưa gặp mặt cô ấy lần nào. Tôi rất ngại, vì cô ấy là mối tình đầu của tôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô ấy có kể cho tôi biết về cuộc đời của cô ấy: "Trước khi nhận lời yêu tôi, cô ấy đã yêu một người con trai hơn cô ấy năm tuổi, đang làm công an, nhưng vì nhà cô ấy rất nghèo nên hai người không thể đến với nhau được". Khi biết chuyện, tôi càng yêu và thương cô ấy hơn.



Cuối cùng em đã ra đi, ra đi mãi mãi, bỏ lại nơi đây mình tôi. Ảnh minh họa: Internet. Đến hè, cô ấy muốn gặp tôi, tôi đồng ý. Nhưng tôi không biết làm cách nào để có tiền và có thời gian để xuống gặp cô ấy (vì gia đình tôi rất nghèo, tôi phải tự làm thêm kiếm tiền trang trải học phí và cuộc sống của mình). Tôi đã nói với cô ấy, nếu em thực sự yêu và muốn gặp anh, thì sẽ sẽ xuống Sài Gòn gặp em. Cô ấy chấp nhận. Vậy là hè năm đó, tôi bỏ lại tương lai của mình, bỏ lại công việc và sự nghiệp học hành của tôi. Tôi không hối tiếc gì cả. Trước khi đi, tôi tự nhủ mình rằng "Mình sẽ có tất cả nếu mình có cô ấy và ngược lại, mình sẽ chẳng có gì nếu thiếu cô ấy" - Dù chưa một lần gặp mặt. Thật may, cô ấy cũng đáp lại tình cảm của tôi. Cô ấy đưa tôi về và ra mắt gia đình, ba và mẹ cô ấy rất mến tôi, kể cả đứa em gái của cô ấy nữa.
Khi ở Sài Gòn, tôi xin vào làm nhân viên call center cho một công ty viễn thông. Cuối tuần nào tôi cũng chạy xe máy về thăm cố ấy (cô ấy học ở Đồng Tháp) dù trời có mưa. Thời gian này, tôi quyết định ôn thi lại ngành luật hoặc điện ảnh, nhưng cô ấy nói không thích điện ảnh và công an, thế là tôi nghe lời cô ấy.
Đến tháng 6/2011 cô ấy rủ tôi về Đồng tháp sống chung với cô ấy, tôi nói: "về đó làm gì để sống hả em? Cô ấy bảo về đây tìm việc gì đó làm". Lại một lần nữa tôi nghe cô ấy, lại một lần nữa tôi vứt bỏ việc học của mình. Tôi nghĩ, cô ấy đã học đến năm ba rồi, sẽ tốn rất nhiều tiền. Tôi sẽ nghỉ học để lo cho cô ấy. Khi cô ấy ra trường rồi cô ấy đi làm sẽ nuôi lại mình ăn học.
Về Đồng tháp, thực sự tôi không biết làm gì cả. Gần một tháng sau, công ty viễn thông ở đồng tháp tuyển dụng nhân viên sale, rồi tôi xin vào ấy làm. Với công việc của sale thì đồng lương rất bấp bênh nhưng tôi vẫn cố gắng vì tương lai của hai đứa.
Mãi đến gần tết, tôi quyết định đưa cô ấy về ra mắt cho gia đình, nhưng ba mẹ cô ấy không cho đi vì nói quê tôi ở quá xa. Tôi đành về quê một mình trong nỗi hiu quạnh. Qua tết, tôi vào Sài Gòn, và bảo cô ấy lấy xe máy đi đón tôi. Tôi ấy đồng ý. Lúc đó, tôi càng yêu cô ấy hơn nữa.
Do công việc của sale vất, lương lại quá thấp nên tôi có bàn với cô ấy: "Cuối năm nay em ra trường rồi, khi đó mình sẽ cưới nha. Nhưng giờ trong tay anh không có một cái gì hết thì làm sao cưới em được. Hay là để anh lên Sài Gòn làm có tiền rồi vài tháng nữa thôi em ra trường, lúc đó anh sẽ cưới em ha." Mới đầu cô ấy không đồng ý, nhưng rồi một thời gian sau cô ấy đã đồng ý, và tôi ra đi.
Nửa tháng trôi qua, tôi chưa tìm được việc làm, vì mỗi nơi phỏng vấn tới hai ba lần. Còn về phía cô ấy, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại và SMS. Gần một tháng sau, có hai công ty gọi điện và báo với tôi là tôi đã trúng tuyển, hẹn tôi thứ hai đi làm. Hôm đó là ngày thứ năm, tôi mừng quá, muốn làm điều gì đó khiến cô ấy ngạc nhiên, nên tôi đã giả vờ nhắn tin đòi chia tay cô ấy, cô ấy khóc rất nhiều. Đến 6 giờ tối hôm đó, tôi mua vé xe về với cô ấy, nhưng khi đi tôi không cho cô ấy biết là tôi về. Về tới nhà là 8 giờ 40 phút. Tôi đến nhà trọ thì thấy nhà khoá cửa ngoài, tôi tự mở cửa bằng chìa khóa của mình (Tôi có một chìa khoá vì lúc trước tôi và cô ấy ở chung một phòng). Bước chân vào nhà tôi thấy rất nhiều "chi tiết" lạ, có mùi đàn ông, đồ dùng của đàn ông, cách trang trí lại phòng… Tôi bắt đầu nghi ngờ cô ấy.
Tôi để đồ trong phòng rồi đi ra khoá cửa lại như ban đầu. Lúc đó tôi có gọi điện cho cô ấy và cô ấy nói "em đi công viên chơi", tôi chỉ nói "em nhớ về sớm đó nghe chưa?". Cô ấy cúp máy.
Trước nhà trọ có hai ghế đá nên tôi ra đó chờ cô ấy. 10 giờ trôi qua, 10h30 trôi qua, nhưng cô ấy vẫn chưa về, đến gần 11 giờ, một chiết xe máy chở cô ấy ngồi sau chạy thẳng vào nhà. Lúc đó cô ấy không thấy tôi ở đấy. Khi cô ấy vừa xuống xe, tôi móc điện thoại ra gọi và hỏi
- Em đang làm gì vậy?
- Em vừa đi công viên về, giờ đang ở trong nhà nè, có gì không anh?
- Em ở nhà với ai vậy?
- Em ở nhà một mình. Sao anh lại hỏi vậy?
- Em nói thật chứ, không dối anh chứ?
- Em thề với anh đó.
Vừa tắt máy tôi đi xông tới và tát thẳng vào mặt cô ấy một cái rồi nói "em dám thề với anh sao?". Người con trai đi cùng cô ấy hỏi: "Anh là ai, sao lại tát bạn gái tôi?". Tôi hỏi ngược lại: "Tôi phải hỏi anh là ai mới đúng, sao anh lại vào nhà và chở bạn gái tôi đi. Tôi và cô ấy yêu nhau mấy năm nay, từng sống chung với nhau hơn nửa năm rồi". Cô ấy lên tiếng: "Anh này là bạn trai mới của em. Xin lỗi, khi anh đi Sài Gòn, tôi đã quen và yêu anh ấy".
Tôi tức quá và lại tát cô ấy thêm một cái nữa. Cô ấy nói: "Em không là gì của anh cả. Giờ em cũng đã có người yêu mới, xin anh hãy để cho em yên". Tôi hỏi lại em: "Em nói sao? Em đã có bạn trai mới à? Thế còn mấy năm nay tình yêu anh dành cho em thì sao? Chúng ta đã chung sống với nhau thì sao hả em?" Rất nhiều câu hỏi mà tôi đã đặt ra với cô ấy… Cô ấy luôn khẳng định với tôi là cô ấy không còn yêu tôi nữa, cô ấy đã có bạn trai mới.
Tôi tức quá liền đuổi cô ấy ra khỏi nhà và nói: "Em hãy đi theo hạnh phúc mới của em đi. Anh nghèo, anh không bằng ai. Em hãy đi đi. Nhưng trước khi đi, những gì anh mua cho em, em hãy để lại hết cho anh. Vì đấy là mồ hôi của anh". Rồi tôi lấy chiếc điện thoại mà tôi mua cho cô ấy đập tan. Sau đó tôi lấy chiếc máy tính của tôi cho cô ấy mang ra đập, nhưng bị hàng xóm ngăn lại… Em ra đi với người ta ngay trong đêm.
Sáng hôm sau, tôi nhận ra được cái sai của mình và van xin em cho tôi cơ hội để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình. Nhưng em không đồng ý.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, tôi đã khóc hết bao nước mắt, năn nỉ, van xin em đủ điều nhưng em vẫn không đồng ý. Thậm chí em còn dùng những lời khó nghe nói với tôi.
Cuối cùng em đã ra đi, ra đi mãi mãi, bỏ lại nơi đây mình tôi. Giờ tôi như một cánh lục bình chẳng biết trôi về đâu.
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)