Teen 24h 2012-05-22 11:54:47

Bộ phán chơi....>> tài năng Việt lao đao.


[size=3][size=4]
[/size][/size][size=4]Tôi sinh ra trong một gia đình lao động nghèo ở Tây Nguyên. Mẹ tôi đau bệnh nằm nhà suốt mấy năm nay. Kinh tế gia đình tôi trông cậy cả vào một vườn cà phê nhỏ. Ba tôi vất vả từ sáng sớm và qua cả đêm khuya, kiếm tiền thuốc thang cho mẹ và lo cho chị em tôi ăn học. Khổ là thế nhưng lúc nào ba tôi cũng vui vẻ và tự hào, vì “con gái đầu của ba được học bổng đi học ở nước ngoài”![/size]

[size=4]Từ nhỏ, dù vất vả đến đâu ba mẹ tôi cũng cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho tôi học tập. Đến tận bây giờ bên tai tôi vẫn còn văng vẳng giọng nói khàn khàn của ba, cái câu mà tôi đã từng nghe không biết bao nhiêu lần: “Phải học giỏi thì mới đổi đời được nghen chưa con!”… Và sự thật là, nhờ động lực ấy, tôi đã đạt được khá nhiều thành tích cao trong học tập. Đầu năm 2011, tôi nhận được học bổng 322 – học bổng đi học đại học ở nước ngoài bằng ngân sách Nhà Nước. Cả nước chỉ có 94 sinh viên được chọn, đó là những sinh viên xuất sắc nhất! Chưa bao giờ tôi thấy ba mẹ tôi vui đến như thế![/size]

[size=4]Tôi khăn gói từ Sài Gòn ra Hà Nội để tham gia khoá bồi dưỡng ngoại ngữ của Bộ. Một năm học tiếng là một năm khó khăn chồng chất. Tôi nhận được học bổng đi Pháp nên phải học tiếng Pháp từ đầu. Vừa học tôi lại vừa phải đi gia sư, kiếm việc làm thêm để trang trải sinh hoạt phí đắt đỏ ở Hà Nội, rồi thì tiền học phí, tiền thi lấy chứng chỉ, tiền phỏng vấn với đại diện campusfrance… bao nhiêu là thứ tiền! Tôi vẫn hay bấm bụng chặc lưỡi: “Thôi thì ráng hết năm nay, năm sau sang Pháp rồi Nhà nước sẽ chu cấp cho mình, sẽ tập trung được vào việc học!”. Sau bao cố gắng, tôi nhận được thư chấp nhận từ một trường đại học khá tốt ở Pháp. Lại một lần nữa, tôi được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt ba mẹ.[/size]

[size=4]Một năm ở Hà Nội tôi cũng quen được với nhiều bạn cùng đạt học bổng giống mình. Tôi hay thường kể cho ba tôi nghe về họ. Có một cậu bạn người Quảng Ngãi bố mất sớm, nhà nghèo lắm, nhưng rất giàu nghị lực, luôn là người chăm chỉ nhất trong lớp. Có một cậu bạn theo học Y, mà học Y bên Pháp thì vô cùng khó. Biết vậy mà cậu ấy vẫn tràn đầy niềm tin vào lí tưởng của mình. Lí tưởng chữa bệnh cứu người không màng danh lợi của một người trẻ trong thời đại này thật đáng quý biết bao, ba nhỉ! Ba tôi cười khà khà: “Những người trẻ muôn năm! Đảng muôn năm!”.[/size]

[size=4]Tôi tủm tỉm cười với cái khẩu hiệu quen thuộc “Đảng muôn năm” của người cha nông dân xuất thân từ bộ đội. Nhưng… cha tôi không giữ được nụ cười nữa, khi đùng một cái, tôi nhận được tin dữ.[/size]

[size=4][/size]


[size=4]Dương Thị Thanh sốc khi kể lại nghe thông báo Nhà nước không cấp học bổng 322 cho gần 50 sinh viên nữa.[/size]
[size=4]Ngày 15/5/2012, tôi nhận được thông báo dừng học bổng. Cục Đào tạo nước ngoài giải thích là kinh phí đã hết nên chúng tôi chỉ còn 3 lựa chọn. Một là, quay trở lại trường Đại học mà tôi đã bỏ dở 2 năm. Hai là, trong vòng 15 ngày chúng tôi phải quyết định chuyển sang các nước Lào, Campuchia, Srilanka, Ma-rốc, Nga, Cuba… khi mà mọi thủ tục với trường ở Pháp của tôi đã hoàn tất. Ba là, Bộ sẽ không còn trách nhiệm và chúng tôi phải tự chèo chống đi học bằng tiền của gia đình mình. Cả 3 khả năng đều quá khó để chấp nhận với tôi![/size]

[size=4]Thông báo của Cục gây ra một cúc sốc lớn cho hơn 40 sinh viên đang trong giai đoạn hoàn tất thủ tục du học trong năm nay tại các nước Pháp, Canada và Mỹ. Một khi đã gieo vào những người trẻ niềm hy vọng, rồi đột nhiên dập tắt thì không gì có thể làm cho họ suy sụp hơn! Chúng tôi liên tục gửi mail hỏi chuyên viên yêu cầu được làm rõ, liên tục gọi điện thoại lên Cục đào tạo nước ngoài. Câu trả lời chúng tôi nhận được là tất cả đã được nêu rõ trong thông báo. Chúng tôi gửi thư cầu cứu, gửi đơn kiến nghị nhưng vẫn chưa thấy kết quả. Thời gian thì không còn nhiều…[/size]

[size=4]Ba tôi từ quê gọi điện ra bảo “Thôi con à, mình thấp cổ bé họng không làm gì được đâu. Thôi coi như ba con ta xui xẻo. Cũng đừng tiếc nữa, trở về nhà với ba thôi con!”. Tôi nghe vậy mà cổ họng nghẹn ứ, không cất nổi thành lời: “Lẽ nào… không ai có thể lấy lại công bằng cho chúng con sao ba?”…[/size]

[size=4]Tôi không biết những dòng tâm sự đây liệu có thể đến với dư luận không, và liệu đến được với dư luận thì hơn 40 sinh viên chúng tôi có được cứu hay không… Nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm được lúc này. Từ sâu thẳm, tôi vẫn giữ niềm tin về một ngày trở về góp phần phát triển mảnh đất Tây Nguyên nắng gió của quê hương, làm giàu cho đất nước…[/size]

[size=4]Dương Thị Thanh sv năm thứ 1 ĐH Ngoại thương HCM/[/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)