Ảnh - truyện vui 2012-06-08 16:39:34

Truyện kinh dị:Linh cẩu địa ngục


[size=5]ae đọc rồi cho ý kiến nhé[/size]

[size=5]Đoạn 1: Con Đã Trở Về.[/size]


[size=5]Tiếng khóc, tiếng gào thét lại phát ra từ trong căn nhà nhỏ số bẩy mươi lăm trong cái ngõ Hoàng Hoa Thám này. Không một ai trong ngõ bận tâm đến cả, họa chăng là họ đã quá quen thuộc với cái tiếng gào thét van xin của người mẹ, tiếng khóc nức nở của thằng Phát và xen vào đó là lời can ngăn của bà ngoại nó. Nói về nhà thằng Phát, gia cảnh nhà nó cơ cực lắm. Cũng vì cái cảnh nghèo nàn túng bấn, mà mẹ nó phải đi làm cái nghề mà người đời khinh rẻ, đó là nghề bán thân. Bà ngoại thằng phát thì có một cái xe nhỏ chuyên đi bán cháo hành trong khu ngõ chợ này. Thằng Phát thường theo bà phụ giúp bán hàng, mỗi khi vắng khách nó lại phải tự học thêm, vì nhà nó nghèo đâu có tiền cho nó đi học đâu. Vậy còn ba thằng Phát đâu? Ngày trước ba thằng Phát được mấy thằng bạn rủ rê góp vốn chạy sang bên Cam Pu Chia đi khai thác gỗ lậu, kiếm được bội tiền. Nghe theo lời bạn bè, ba thằng Phát bán tất cả những gì giá trị trong nhà, rồi theo bạn vượt biên chạy qua Cam Pu Chia. Thời gian đầu, ba nó gửi tiền về đều đặn, nên cuộc sống cũng còn đỡ khó khăn được phần nào. Nhưng bẵng đi một thời gian, thì ba nó bặt vô âm tín. Nhiều người nói rằng ba nó đã quên mẹ con nó rồi, và điều này càng làm thằng Phát tủi thân hơn nữa. Nhưng đau đớn hơn, một số người khác lại nói rằng ba thằng Phát bị bắt vì tội buôn lậu gỗ, nghe đâu khai ra hết cho hải quan, nên bị bọn lâm tặc nó trừ khử rồi. Thằng Phát mỗi khi nghe người ta bàn nhau như thế, nó khóc nhiều lắm, nó khóc vì bố nó đã chết, từ giờ nó đã là một đứa trẻ không cha.[/size]

[size=5]Cái đêm hôm nay, bọn quản gái lại kéo đến nhà thằng Phát, đánh đập mẹ nó, bắt phải đóng đủ tiền tháng này và tiền nợ từ nhiều lần trước. Mẹ thằng Phát năm nay cũng ngoài ba mười rồi, đâu còn đủ nhan sắc, với sức lực mà lầm được như bọn trẻ đâu. Cái đêm nay, chúng nó nhất quyết bắt mẹ thằng Phát giả đủ nợ, nếu không sẽ đánh chết. Các bạn sẽ tự hỏi rằng tại sao không một ai báo công an? Cha ông ta vẫn thường nói “phép vua thua lệ làng”, trong cái con ngõ nhỏ này thử hỏi có ai là không biết cái bọn này, dây vào chúng nó chỉ có chết mà thôi. Đó chắc có lẽ cũng là cái lí do chính vì sao mà chúng nó vẫn hoành hành ngang ngược được cho đến tận bây giờ. Sau một hồi đánh đập mẹ thằng Phát tơi bời, thấy không có kết quả gì. Bọn chúng chán nản, nhin quanh nhà thấy cũng chẳng có gì đáng giá cả. Rồi chúng nó nhìn qua thằng Phát đang được bà ngoại ôm, thằng Phát lúc này vừa tầm mười hai, mười ba tuổi. Chúng nó bàn nhau cái gì đó, rồi một thằng quay ra nói với mẹ thằng Phát:[/size]

[size=5]- Bọn tao bây giờ sẽ bắt con mày gán nợ nhé, coi như mày chưa bao giờ có đứa con này.[/size]

[size=5]Nghe đến đây, mẹ thằng Phát vội ôm lấy chân một thằng mà ghào lên:[/size]

[size=5]- Không! Tôi xin các ông! Đừng bắt con tôi! Đừng bắt con tôi![/size]

[size=5]Thằng này lấy chân kia đạp mẹ thằng Phát mấy cái lia lịa, mồm liên tục chửi:[/size]

[size=5]- Đ* má mày! Đ*o có tiền còn đòi hỏi hả![/size]

[size=5]Rồi thằng này ra lệnh cho thằng kia bắt thằng Phát mang đi. Thằng này giằng co thằng Phát khỏi tay bà ngoại thằng Phát. Bà ngoại thằng Phát cố níu chặt lấy đứa cháu mình, nhưng rồi thằng kia đánh tới tấp, bà ngoại nó vì tuổi già sức yếu, không chịu nổi đòn, nên đành buông tay. Chúng nó bắt thằng Phát, ngang nhiên đi ra khỏi cửa, phóng xe đi mất, mặc cho mẹ thằng Phát gào thét thảm thiết còn bà ngoại nó thì nhìn theo đứa cháu đang ngày càng xa dần.[/size]

[size=5]Cái thói đời là thế, người đã nghèo thì mãi mãi nghèo, còn kẻ giầu có, thì cứ mãi mãi giầu có mà thôi. Nhiều người có lòng hảo tâm, họ cố gắng xóa bỏ cái làn ranh giới giữa kẻ nghèo và kẻ giầu đó, nhưng xem ra là không thể. Tôi nói cái này, mong bạn đọc đừng hiểu là tôi độc ác hày gì, nhưng đã có người nghèo, thì ắt phải có người giầu, cũng như có người xấu thì chắc chắn cũng có người tốt vậy, hay như bất kể điều gì cũng cần có hai mặt để cân bằng. Nếu bạn là người giầu có, xin bạn hãy biết trân trọng điều đó, và hãy biết giúp đỡ những người còn nghèo khó hơn mình, dù ít dù nhiều đó cũng là một cái điều gì đó tốt đẹp. Còn bạn là người nghèo, tôi thực sự xin lỗi vì không biết nên nói gì. Tại sao lại như thế? Tại vì tôi không thể nào hiểu được những gì mà các bạn phải trải qua. Tôi có thể nghe kể về cuộc sống của bạn, nhìn thấy cuộc sống của các bạn, nhưng cho dù đã làm được những điều đó, tôi cũng vĩnh viễn không bao giờ hiêut hết được nỗi khổ đau của các bạn cả, vì địa vị của tôi không thể nào đặt vào địa vị của các bạn được.[/size]

[size=5]Mẹ thằng Phát sau cái ngày con mình bị bắt đi thì quá tuyệt vọng, mặc cho bà ngoại khuyên can, động viên nhiều lần. Nhưng cuối cùng, mẹ nó cũng đã treo cổ tự vẫn, coi như đó là một sự giải thoát khỏi cuộc sống cơ cực này. Mẹ nó đã bỏ lại bà ngoại nó phía sau. Mất đứa con gái, bà ngoại thằng Phát đau lòng lắm. Bà ta tính bán hết nhà cửa để về quê, nhưng khi nghe được tin thằng Phát bị bán qua Cam Pu Chia, thì bà ngoại nó quyết tâm ở lại. Bà ngoại nó vẫn hàng ngày mang cháo ra chợ bán với ý nghĩ rằng sẽ có ngày thằng Phát trở về bên bà, biết đâu nó còn tìm được ba nó nữa. Với cái ý nghĩ đó, bà ngoại thằng Phát cố gằng từng ngày, không kể nắng mưa mang cháo ra chợ bán để đợi ngày đứa cháu bà sẽ quay trở về bên bà.[/size]

[size=5]Bẵng đi một khoảng thời gian khá dài, đã mười năm rồi còn gì. Thằng Phát nó đặt chân trước mái nhà hôm nào mà nó đã bị bắt đi. Phát nhìn lên căn nhà dấu yêu năm nào, sao mà ú ám, sao mà buồn bã đến mức vậy. Nó tiến lên định mở cửa thì có tiếng người con gái gọi từ đằng sau:[/size]

[size=5]- Anh Phát, là anh đó sao?[/size]

[size=5]Phát quay lại nhìn, đó là Hân, con nhỏ cạnh nhà mà hồi xưa đã có thời rất thân, nhưng kể từ ngày mẹ thằng Phát làm cái nghề bán thân, gia đình Hân nghĩ rằng Phát không phải là đứa trẻ tốt, nên cũng đã không cho Hân qua lại nhiều với Phát như trước. Còn đang đứng nhìn Hân ngỡ ngàng, cô gái bé nhỏ ngày nào, mà giờ đã trở thành một thiếu nữ thật quyến rũ. Hân vội hỏi tiếp:[/size]

[size=5]- Anh thế nào rồi? Mọi người cứ nghĩ là anh sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.[/size]

[size=5]Phát vẫn không nói gì, cứ đứng lặng thinh nhìn Hân. Cái Hân đỏ mặt, nó vội móc trong túi ra chùm chìa khóa tiến lên mở cửa và nói:[/size]

[size=5]- Em xin lỗi, để em mở cửa cho anh. Em phải khóa cửa lại thế này để cho bọn lang thang nó đỡ vào trong đập phá.[/size]

[size=5]Phát nghe thấy vậy, trong lòng đã có thoáng nghi hoặc. Hắn định hỏi Hân là bà và mẹ hắn đâu. Cánh cửa vừa mở, thằng Phát đánh rơi hết cả túi đồ trong tay. Nó đã nhìn thấy ảnh bà ngoại và mẹ nó ngay trên cái bàn thờ bên cạnh hai hũ lớn. Hân mở cửa xong, nhìn thấy mặt thằng Phát, như hiểu ra mọi việc, Hân nói giọng buồn bã:[/size]

[size=5]- Mẹ anh sau cái ngày anh bị bắt đi, bác ý đã tự vẫn… Còn bà ngoại anh, thì vẫn cố gắng bán cháo hàng ngày, vì bà tin có ngày anh sẽ về… nhưng bà cũng đã tuổi cao sức yếu… bà mới mất được có hai năm thôi anh ạ…[/size]

[size=5]Chưa đợi Hân nói hết câu, Phát từ từ tiến lại bàn thờ. Nó đứng đó nhìn lên hai cái ảnh phải đến hơn năm phút. Hân lẽo đẽo theo sau vào trong nhà. Phát lấy ra ba nén nhang, thắp lên rồi vái lạy bà và mẹ nó. Hân để ý mặt thằng Phát, nước mắt đã tuôn trào từ trong khóe mắt của nó, nhưng đây không phải là giọt nước mắt buồn bã, mà là giọt nước mắt lạnh lẽo, vô cảm, ít ra đối với Hân là như thế. Phát thắp nhang xong, quay qua nhìn khắp tầng một, thấy vậy, Hân mới vội nói thêm:[/size]

[size=5]- Em đã cố hết sức dọn dẹp căn nhà này, với hi vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ về.[/size]

[size=5]Phát nhìn thẳng vào mắt Hân, cuối cùng nó cũng nói lên câu nói đầu tiên:[/size]

[size=5]- Cám ơn Hân rất nhiều.[/size]

[size=5]Sau một hồi ngồi nói chuyện rất lâu. Phát giờ đã hiểu ra, cái ngày mà bà ngoại hắn bắt đầu trở bệnh, Hân luôn ở bên chăm sóc cho bà ngoại. Rồi bà ngoại mất, Hân cùng đã đi khắp ngõ khuyên góp tiền lại để làm một cái đám tang nhỏ cho bà ngoại nó, vì dù sao đi chăng nữa, bà ngoại thằng Phát cũng là một người tốt, chỉ có điều không gặp thời và bị cuộc sống sô đẩy mà thôi. Bà ngoại nó được mang đi hỏa táng, bình tro đã dược đặt lên bàn thờ bên cạnh bình tro của mẹ nó. Hân hiện giờ đang làm y tá tại bệnh viện. Bố mẹ của Hân đã về quê lo ruộng vườn hết rồi, chỉ còn Hân và cậu em trai mình sống trên này. Cậu em của Hân vừa đi học đại học, vừa đi dạy thêm để kiếm tiền phụ giúp chị. Các khoản tiền cần đóng để bảo dưỡng căn nhà này cũng đều là của chị em Hân mà ra cả. Nghe xong hết câu chuyện, Phát cầm lấy tay Hân, mặt nó vẫn không đổi sắc, nó nói:[/size]

[size=5]- Cám ơn Hân rất nhiều, số tiền đó Phát hứa sẽ trả đủ cho Hân.[/size]

[size=5]Hân ngượng ngùng nói:[/size]

[size=5]- Anh à, có gì đâu ạ. Anh còn nhớ ngày trước bà cũng coi em như cháu bà không? Với cả em cũng quý bà lắm, chỉ thương bà lúc cuối đời không có người thân ở bên.[/size]

[size=5]Nói đến đây, thằng Phát lại tuôn rơi nước mắt, Hân thấy thế vội nói lái qua chuyện khác, nhỏ hỏi:[/size]

[size=5]- Vậy anh thì sao? Bao lâu nay anh sống ra sao?[/size]

[size=5]Nghe thấy vậy, Phát chỉ quay mặt đi và nói một cách lạnh lẽo:[/size]

[size=5]- Phát cần được yên tinh một mình, mong Hân hiểu cho.[/size]

[size=5]Hân nghe thấy vậy thì như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Nhỏ có vẻ hơi tự ai và dận vì không ngờ Phát lại lạnh lẽo như thế. Hân đứng lên đi ra cửa và nói:[/size]

[size=5]- Chắc anh cũng mệt, có gì anh cứ nghỉ ngơi đi ha, tối anh qua ăn cơm với hai chị em em cho vui.[/size]

[size=5]Phát không đáp lại, Hân như hiểu ra cũng đành lủi thủi đi về. Hân đã khóc trong lòng, vì không ngờ được người mình hàng mong đợi lại có thể như vậy. Nhớ hồi trước, thằng Phát với nhỏ Hân thân nhau lắm, mỗi lần Hân bị bắt nạt, Phát cũng nhảy ra bảo vệ. Rồi mỗi lần Hân bị bố mẹ mắng, Phát thường tới xin hộ và nhiều khi còn nhận lỗi. Ngày mà Hân bị cấm chơi với Phát, hai đứa vẫn lèn lút gặp nhau ở cái công viên gần đó, ngồi nói chuyện và chơi đùa vui vẻ với nhau. Nhưng có lẽ, thằng Phát của ngày hôm qua đã chết đi, và nhường chỗ cho một thằng Phát của ngày hôm nay, lạnh lẽo, và vô tâm. Điều khiến nhỏ Hân băn khoăn nhất là không biết chuyện gì đã xảy ra với Phát trong mười năm qua, hay như Phát đã phải trải qua những gì trong mười năm đó.[/size]

[size=6]2. Con Chó Đến Từ Cõi Chết.[/size]

This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 960x642.


[size=5]Giờ đây, trong đầu thằng Phát đang nghĩ gì, không một ai biết. Từ cái hôm nó trở về, một số người thì nhìn nó với ánh mắt lạ hoắc, vì không nhận ra nó là ai. Số còn lại, thì nhận ra ngay, và bắt đầu bàn tán. Thằng Phát nó cũng chả thèm quan tâm gì đến. Phát lấy tiền mình dành dụm được từ hồi còn ở bên Cam Pu Chia, nó mua một con dream cũ về để cho tiện việc đi lại. Đã mấy ngày hôm nay rồi, Phát liên tục đi tới các chợ chó ở Sài Gòn để kiếm tìm mua chó, nhưng đi từ sáng đến tối, Phát đều trở về tay không. Vậy, thằng Phát nó đang thực sự tìm kiếm loại chó gì?[/size]
[size=5]Thằng phát ngồi trong nhà, bên cạnh là một ít đồ nhắm và mấy chai nếp cẩm. Nó cứ ngồi buồn bã trong căn phòng một mình, nó nhớ lại những tháng ngày còn ở bên Cam Pu Chia. Rồi nó nhớ tới người cha nuôi của mình bên đó, không biết bây giờ ổng ra sao, có khỏe không. Rồi nó lại nhìn lên bàn thờ, nhìn ảnh bà ngoại, rồi ảnh mẹ nó. Phát đã tự thề với lòng mình, nó thế rằng nó sẽ là người xóa bó cái làn ranh giới giữa nghèo đói và giầu sang. Phát thề rằng nó sống ở đâu, thì ở đó sẽ tuyệt đối không còn một người nghèo nào nữa. Phát làm một chén rượu, hình ảnh con chó to đùng, bị sích cổ và thân, đang sủa ẩm ỹ tại ngôi nhà của cha nuôi nó lại hiện về. Cứ mỗi lần nhìn thấy người, là con chó đó lại như sôi tiết lên, hai mắt long song sọc, nó nhe răng, giận dữ sủa lên âm ỹ, rồi như cố giằng cái sợi xích ra để ăn tươi nuốt sống những người mà nó nhìn thấy. Lần đầu tiên thằng Phát nhìn thấy con chó đó, nó cũng sợ vãi linh hồn mà ngã ngửa ra đằng sau. Cái hình ảnh con chó nhe răng, mắt long song sọc, nước dãi chảy đầm đìa khiến nó nghĩ tới mà nổi da gà. Rồi nó nhớ lại những lời mà cha nuôi nó nói. Con chó đó, là một con thoại thú, trong sách cổ gọi là linh cẩu. Có được linh cẩu trong tay, thì làm nghề ăn cắp ăn trộm sẽ trót lọt, không bao giờ gặp rủi ro. Thêm vào đó, tà ma ngoại đạo không bao giờ dám bén mảng bước vào nhà, và thân chủ không bao giờ phải sợ việc bị người khác bỏ bùa hay chơi ngải cả. Tuy nhiên để luyện được linh cẩu cũng rất kì công và khó nhọc, việc khó nhất ban đầu là phải tìm được con chó nào có linh tánh. Do đó, mà không phải con chó nào cũng luyện được. Điều cần luôn ghi nhớ rằng, nuôi linh cẩu không bao giờ được phép để cho nó cắn mình, vì nếu người có linh cẩu để cho nó cắn sẽ bị chết vì mất máu do vết thương không bao giờ liền được. Cha nuôi của phát có kể, hồi trước khi qua Cam Pu Chia, ông ta được một ông già, tên là Mười ở dưới chợ An Đông chỉ cho cách này. Nghe đâu ông này chuyên đi sưu tập các sách tà thuật cổ, và ông ta coi bộ khá am hiểu về ba cái lãnh vực tà ma yêu đạo đó.[/size]

[size=5]Đang ngồi uống rượu ở dưới tầng một, thằng Phát như cảm giác được có một luồng gió lạnh thổi qua khung cửa sổ ập vào người nó. Đây không phải là lần đầu tiên nó có cái cảm giác này, hồi còn ở bên Cam Pu Chia nó đã từng nghe cha nuối bảo rằng, thế giới mà ta đang sống bây giờ, đối với chúng ta thì đó được coi là của người sống. Thế nhưng, nhiều khi có người âm hiện về, để biết được khì người âm hiện hữu, con người ta thường cảm thấy lạnh gáy, da gà nổi lên. Hoặc những điều tương tự, vì mỗi khi người âm hiện diện, họ sẽ mang một ít khí âm từ bên kia để về dương gian với họ. Thằng Phát đặt li rượu xuống, nó từ từ tiến lên cầu thang tầng hai, càng lên đến gần, thằng Phát dường như nghe được những tiếng bước chân đi lại trên tầng hai, rồi tiếng người lục lọi đồ. Lên đến tầng hai, thằng Phát bật cái đèn tường lên thì bốn bề im lặng. Coi quanh một hồi, thằng Phát quay lưng tắt đèn và đi xuống. Nhưng vừa bước đến đầu cầu thang, nó cảm nhận được trong cái màn đêm đen trong buồng này, ngay sau lưng nó, dường như đang có ai đứng đó, chăm chú nhìn nó. Thằng Phát tuy có hơi nổi da gà, nhưng nó còn lạ gì ba cái chuyện người âm hiện về nữa. Sở dĩ nó không còn cảm thấy sợ hãi mấy là vì cha nuôi nó chính là một ông thầy tà thứ thiệt. Đợt còn ở với ông ta, nó đã nhiều lần nhìn thấy oan hồn. Phát nó đứng đó, lấy hết can đảm, nó quay mặt lại nhìn vào trong bóng tối mà nói:[/size]

[size=5]- Hồn ma bóng quế nơi nào, xin mời đi ngay cho. Đừng đợi đến lúc tôi dắt được linh cẩu về lại oán hận tôi.[/size]

[size=5]Nói dứt câu, thằng Phát như nhìn thấy một người con gái mặc áo trắng hiện ra mờ mờ trong bóng tối rồi vụt biến mất. Xong xuôi, thằng Phát lại lững thững bước xuống nhà ngồi uống rượu. Nó nhớ hồi nó còn bé, người ta kể rằng cái ngõ nhỏ này có nhiều ma lắm. Thậm chí, nhiều người mới chết thời nay, còn hay hiện hồn về ban đêm để tìm gặp người thân nữa cơ. Thằng Phát nghĩ đến điều này, nó làm một hớp rượu rồi cười mỉm chi, nó cười vì nó nghĩ rằng khi mà đưa được linh cẩu về, tất cả những hồn mà trong vòng ba trăm dặm sẽ bị linh cẩu ăn hồn hết.[/size]

[size=5]Tại sao lại nói là ăn hồn? Cha nuôi của Phát đã từng chỉ cho Phát thấy tranh vẽ một con chó to lớn với bộ hàm răng to nhọn của người dân Cam Pu Chia cổ vẽ. Cha nuôi hắn bảo rằng đó chính là hình ảnh của linh cẩu. Ngày trước, dưới địa ngục, linh cẩu được nuôi như một hình thức trừng phạt những kẻ chuyên giết người, hay hành hạ người khác. Khi chết đi, những kẻ này sẽ bị đầy xuống địa ngục. Quỷ sai sẽ nhốt họ vào một cái lồng sắt, để mặc cho linh cẩu ăn thịt sống. Những kẻ bị linh cẩu cắn xé, ăn thịt thì đau đơn vô cùng, khiến họ có cảm giác chết cũng không được mà sống cũng không xong. Cha nuôi hắn còn nói, khi luyện được linh cẩu trên dương gian, cần phải cho nó thành tinh trước, tức là cho ăn thịt đồng loại, sau đó là cho ăn thịt và uống máu người. Điều đáng nói ở đây là, để linh cẩu phù hộ cho việc hành nghề trộm cắp, thân chủ phải đích thân cho linh cẩu ăn thịt và uống máu của mình, không cần nhiều, mỗi ngày một chút. Vì linh cẩu sống chủ yếu là nhờ vào việc ăn các linh hồn khác, thịt người là để giúp cho nó có thể tồn tại ở dương gian. Nghe đâu mỗi miếng thịt người sống thường có một phần hồn vía, linh cẩu ăn miếng thịt đó và uống máu vào sẽ được hồn với vía người đó che trở, để qua mắt được Diêm Vương dưới địa ngục mà không sợ bị ngài phát hiện ra mà bắt về.[/size]

[size=5]Sáng hôm sau, Phát lại chạy ra chợ chó để được là người đầu tiên coi cho từ những xe tải trở chó tới chợ. Coi đến gần trưa, thấy không có còn nào vừa ý, đang chán nản chuẩn bị bỏ về, chợt từ đằng xa có một xe tải trở chó khác đang tiến vào. Phát mừng rỡ vội gửi xe lại vào bãi và chạy tới cái tiệm bán chó đang nhận xe hàng. Phát coi một lượt, xe này trở toàn chó con chắc từ ngoại ô mang lại vô thành phố. Sau khi đã coi kĩ, Phát tìm thấy một con chó ta còn nhỏ. Con chó này đặc biệt lắm, toàn thân thì một mầu đen tuyền như tóc người, nhưng bốn chân lại mầu trắng tuốt, mắt to, mồm rộng và con chó này còn rất thân thiện. Khi Phát bế nó lên, thì nó không hề kêu hay dẫy dụa, chỉ thấy nó liếm liên tục lên mặt Phát, đây cho thấy chắc rằng con chó này có linh tánh. Rồi Phát nhìn kĩ hơn vào mặt con chó, thấy trên trán nó có một vết lông trắng y như là dấu trên trán Diêm Vương vậy. Phát mừng rỡ ôm con chó vào trong lòng, thôi đúng rồi, cuối cùng cũng tìm được linh cẩu rồi. Phát bế con chó con này ra hỏi bà chủ:[/size]

[size=5]- Con này nhiêu tiền vậy cô?[/size]

[size=5]Bà chủ coi qua rồi bảo Phát:[/size]

[size=5]- Tôi lấy cậu ba trăm rưởi nha?[/size]

[size=5]Phát mừng rỡ móc ra tờ bạc năm trăm nghìn đưa cho bà chủ bảo không cần phải thối lại. Đặt con chó vào trong giỏ, Phát phóng xe qua tiệm đồ sắt mua hai sợi xích dài to bằng cổ tay. Sau đó, Phát trở con chó con này về thẳng nhà. Hắn lót cho con chó con một cái tấm vải cũ làm ổ, rồi cho con chó con một bát sữa tươi. Chú cho này chắc bị bỏ đói mấy ngày, vừa thấy bát sữa, nó chạy lại uống lấy uống để. Phát ngồi xuống vuốt ve chú chó con và ngắm nhìn nó ăn, trong lòng hắn cười thầm và nói:[/size]

[size=5]- Cứ nghỉ ngơi đi nhé, mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện phép, chú mày sau này sẽ được làm vua của các loại chó, chú mày rồi sẽ trở thành linh cẩu.[/size]
[size=6]3: Máu Và Thịt.[/size]

[size=5]Mấy ngày hôm sau, thằng Phát bắt đầu luyện chú chó con để nó trở thành linh cẩu. Bước đầu tiên là cho nó tập làm quen với âm khí, hàng ngày mỗi lần cho con chó uống sữa, Phát lấy con dao tự cắt đầu ngón tay mình, nhỏ vào bát sữa của nó, cho nó quen mùi. Thêm vào đó, hằng đêm, thằng Phát còn dắt con cún con đi dạo, nơi mà thằng Phát thường dắt con chó con đến là cái nghĩa trang gần đó. Mấy ngày đầu con chó con có vẻ rụt rè, nó dường như muốn quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy cái ngĩa trang ở xa xa. Càng ngày, thằng Phat càng dắt con chó con lại gần nghĩa trang hơn, thậm chí là đi sâu vào nghĩa trang. Chỉ tội nghiệp cho chú chó con, mỗi lần bị thằng Phát ép vào sâu tận trong nghĩa trang, nó kêu lên những tiếng ăng ẳng thảm thiết, dường như nó đã cảm nhận được oan hồn hiện hữu. Đôi khi con chó con kêu to quá, thằng Phát sợ mấy người bảo vệ nghĩa trang ra đuổi, nó phải bế con chó con lên ôm ấp vỗ về. Lạ thay, mỗi lần con chó con được thằng Phát ôm là nó im bặt, mứng quýnh lên ngoe nguẩy cái đuôi mà liếm mặt thằng Phát lia lịa. Dần dần, con chó con dường như quen hẳn, được thằng Phát dắt vô nghĩa trang, nó dường như không còn kêu nữa, chỉ hơi dụt dè, nhiều khi tính quay đầu bỏ chạy, nhưng bị thằng Phát dữ lại, bắt đứng đúng một tiếng mới cho về.[/size]
[size=5]Con chó con ngày càng lớn, và số tiền mà thằng Phát để dành cũng ngày càng cạn kiệt dần. Cuối cùng, thằng Phát phải xin làm tạm ở một lò gạch ban ngày để kiếm tiền sinh hoạt và chăm lo cho chú chó con này. Từ ngày có con cún con về, Hân cũng hay qua chơi với nó lắm, và con chó con cũng có vẻ quý Hân. Mỗi lúc rảnh rỗi mà Phát chưa đi làm về, Hân bảo Phát cứ để con chó con cho Hân chăm cho. Hôm nào được nghỉ hết phiên trực, Hân thường dắt con chó con cho nó ra công viên chạy nhảy. Con chó con bây giờ đã có răng, có thể ăn đồ ăn được, thằng Phát thấy vậy đã bắt đầu bước thứ hai, là luyện cho nó thành tinh. Thằng Phát mỗi lần ra chợ mua đồ nhắm, thường mua thêm một ít thịt chó luộc mang về cho chú chó ở nhà. Cái ngày đầu tiên, Phát vứt cho con chó con mấy miếng thịt chó luộc, con chó con chỉ ngửi nhưng rồi nhất quyết không ăn. Thằng Phát thấy vậy thì bức súc lắm, nó quát lớn:[/size]

[size=5]- Tại sao mày không ăn đi! Chả lẽ mày không muốn làm linh cẩu à?[/size]

[size=5]Mỗi lần thằng Phát quát lớn như vậy, con chó con lại cúp đuôi lại, núp mặt vào góc phòng. Quá Mệt mỏi, thằng Phát quyết tâm cho nó nhịn đói, bắt nó phải ăn. Đến ngày thứ hai, khi đi làm về, thằng Phát nhìn vô cái chén cơm của nó thì thấy mấy miếng thịt chó vẫn còn. Chán nản, Phát ra ngoài ăn tạm tô phở, tối hôm đó, nó ngồi rình con chó con mãi. Cuối cùng, con chó con vì quá đói nên đành phải tiến lại ăn mấy miếng thịt đó. Thật thương thay, sau khi ăn tầm mười phút, chú chó con nôn thốc nôn tháo khiến cho thằng Phát phải phát hoảng. Thằng Phát nhìn chú chó con bụng dẹp lép, nằm yếu ớt mà nó thương lắm. Cuối cùng hắn phải vô nhà tráng một quả trứng, trộn với cơm, đồng thời băm nhuyễn một miếng thịt chó nhỏ trộn chung lại đem cho con chó con ăn. Chú chó con thấy có đồ ăn mới thì mừng quýnh lên ăn hết ngay, sau đó chú ta thênh thàng nằm ngủ. Cả đêm hôm đó, thằng Phát phải ngồi bên cạnh canh trừng để coi con chó con có bị nôn mửa nữa hay không.[/size]

[size=5]Ngày hôm đó là cuối tuần, thằng Phát ở nhà cả ngày, đang ngồi đọc báo nghe đài dưới tầng cùng với con cún con thì nhỏ Hân ghé qua. Vừa thấy nhỏ Hân, con cún con mừng quýnh lên vẫy đuôi dựt dây buộc đòi chạy ra đón, Hân bước vô nhà nói:[/size]

[size=5]- Hôm nay mát giời, anh cho em dắt con mực đi dạo với em nhé?[/size]

[size=5]Phát nghe thấy vậy như có vẻ không hiểu, thấy vậy, Hân quay qua chú chó con cởi dây và nói:[/size]

[size=5]- Chị đây, mực đi dạo với chị nhé.[/size]

[size=5]Con chó con vừa được cởi dây, là nhảy bổ lên người Hân vẫy đuôi cuống quýt, và liếm lên mặt nhỏ. Phát bây giờ mới hiểu, hóa ra Hân đã đặt tên con chó con đó là mực. Con mực này khôn lắm, bây giờ cho nó đi chơi, không cần dây dợ gì vì nó luôn đi bên cạnh hai người, kể cả sang đường và nó luôn biết nghe lời. Hân quay ra hỏi Phát:[/size]

[size=5]- Anh đi dạo cùng em với con mực nhé?[/size]

[size=5]Phát còn đang lưỡng lự, nhưng hắn nhìn ánh mắt của Hân, cộng thêm con mực cứ ngồi bên vẫy đuôi kêu lên những tiếng ăng ẳng nho nhỏ rất dễ thương. Cuối cùng Phát đành chiều lòng hai người. Hân và Phát đi dạo công viên cùng với con mực trông thật xứng đôi vừa lứa lắm. Hài người tựa như một đôi tình nhân trẻ, họ đi bên nhau tuy là không nắm tay, nhưng lại có con mức lúc thì chạy lên trước vẫy đuôi, lúc thì lại đi bên cạnh, tựa như một gia đình hạnh phúc vậy. Đi bên cạnh Phát một lúc lâu, Hân cố bắt chuyện với hắn, nhưng mỗi khi Hân hỏi đến chuyện còn ở bên Cam Pu Chia, Phát dường như muốn giấu giếm điều gì đó, chỉ ừ cho qua chuyện. Cuối cùng, Hân hỏi:[/size]

[size=5]- Thế anh đã có cô nào để mắt đến chưa? Hay như đã để ý ai chưa?[/size]

[size=5]Phát nghe xong câu đó thì đỏ mặt, đưa tay lên gãi đầu. Hắn liếc nhìn qua Hân và bắt gặp ánh mắt của nhỏ, phải mấy giây sau, Phát mới trả lời là chưa. Nhưng đối với Hân, chỉ với cái lúc hai đôi mắt bắt gặp nhau ngắn ngủi đó, đã cho nhỏ hiểu rằng Phát vẫn như ngày nào, và chắc chắn hắn có càm tình với Hân. Thời gian thấm thoát trôi qua, con mực bây giờ đã lớn vổng lên. Nó bây giờ đã to lắm rồi, thằng Phát mỗi khi giắt nó ra nghĩ địa, con mực không còn quay đầu mà bỏ chạy, cứ thỉnh thoảng, mỗi lần thằng Phát cảm thấy lạnh gáy, là y như rằng con mực lại sủa lên ầm ỹ. Đó có thể được coi là dấu hiệu cho thấy, con mực bây giờ đã thực sự nhận biết người âm hiện diện, hơn thế nữa là nó không còn sợ nữa rồi. Cái tối hôm đó, thằng Phát ngồi cạnh con mực rất lâu, vuốt ve nó mà nói:[/size]

[size=5]- Thật tiếc thay cho mày mực ạ, tao quý mày lắm, nhưng có lễ kiếp này mày với tao sẽ không được hạnh phúc bên nhau đâu. Sau khi mày đã thành linh cẩu rồi, thì mày sẽ không còn là con mực như ngày nào nữa…[/size]

[size=5]Không biết con mực có hiểu thằng Phát nói gì hay không, chỉ thấy nó liêm mặt thằng Phát lia lịa, vẫy đuôi cuống quýt. Thằng Phát bây giờ chỉ còn nước chờ đợi, đợi cái ngày mà con mực trở thành linh cẩu thực sự. Cha nuôi của nó trước kia có nói rằng, một khi con chó đã thành tinh, đã cảm nhận được người âm rồi. Cứ tiếp tục cho nó uống máu mình và cho ăn thịt chó. Hãy chờ đợi đến cái lúc mà chứng kiến nó ăn lình hồn, ngay sau cái lần đó thì linh cẩu đã luyện thành, cần phải cho nó ăn một miếng thịt của mình ngay để nó mãi mãi làm linh cẩu, mãi mãi làm thoại thú, mà không bị Diêm Vương bắt về. Thằng Phát nằm cả đêm suy nghĩ về điều đó, nó chưa hiểu được việc chứng kiến con mực ăn linh hồn là thế nào, nó cứ nằm như thế suy nghĩ cả đêm.[/size]
[size=5]4: Mất Đi Một Người Bạn.[/size]

[size=5]Sáng hôm sau, thằng Phát ngủ dậy, nó đi xuống nhà tính ra chợ ăn tạm đĩa bánh cuốn nòng rồi đi làm cho kịp. Lững thững bước xuống tầng một, thằng Phát nó trở nên tá hoa khi mà con mực biến mất. Chạy khắp nhà gọi tên ý ới, mà chẳng thấy con mực đâu. Lo lắng tột độ, thằng Phát nó mở cửa lao ra ngoài, tính chạy sang hỏi nhỏ Hân coi có thấy con mực đi lạc ra đây không. Vừa mở cửa phi ra ngoài, thằng Phát lao thẳng vào một đứa nhóc. Thằng nhóc này bị Phát va phải thì ngã ngửa ra đường, khóc rống lên. Thằng Phát đang cuống cuồng tìm chó, giờ lại gặp phải cái cảnh này. Hắn liền chạy lại đỡ thằng nhỏ dậy và hỏi:[/size]
[size=5]- Cho chú xin lỗi, chú không cố ý.[/size]

[size=5]Thằng nhỏ này vẫn khóc thảm thiết kêu mẹ. Thằng Phát dỗ dành nó thêm một lúc, rồi cũng để mặc chạy qua nhà Hân đập cửa gọi. Đập một hồi thì không thấy ai ra mở cửa, thằng Phát bắt đầu để ý xung quanh cái ngõ nhỏ này. Thật là vô lý quá, cái ngõ chợ nhỏ này đáng lẽ ra hơn sáu giờ là phải ồn ào náo nhiệt lắm rồi chứ. Thằng Phát đang nhìn quanh, rồi nó để ý thấy thằng nhỏ đang bước đi lững thững và khóc kêu mẹ nó. Thằng nhóc này đang đi, chợt từ cái con hẻm nhỏ bên phải lao ra một vật gì to lớn, vồ thẳng vào thằng bé. Thằng Phát như không tin vào mặt mình, nó vội lao về phía thằng bé. Nhưng chỉ được có mấy bước thằng Phát như sợ hãi tột độ, hắn dừng lại ngã ngửa ra đằng sau. Trước mặt Phát giờ đây là một cái cảnh tượng vô cùng kinh hãi, thằng nhỏ đó bị một con vật to lớn mà có hình dáng là một con chó. Toàn thân con thú này lông đen mượt, trên người con có những vằn vện màu đỏ sáng rực lên. Con quái thú này đang cắn xé thằng nhóc, máu me tung tóe, còn thằng nhóc thì kêu gào thảm thiết. Thằng Phát cứ ngồi đó như người bất động, nhìn không chớp mắt, có lẽ cái cảnh tượng này đã làm cho nó chết đứng người. Tiếng thằng nhỏ đó khóc lóc kêu gào yếu dần. Rồi con quái thú cắn nát đầu thằng nhỏ, nó ăn tươi nuốt sống thằng bé đên khi không còn một mảnh cơ thể nào ngoại trừ máu và mấy mảnh quần áo. Con quái thú này ăn xong thì quay ra nhìn thẳng vào mặt thằng Phát gầm gừ.[/size]

[size=5]Giờ đây thằng Phát đã nhìn ra, trên trán con quái thú này là một vệt trắng sáng trói lòa. Trong đầu thằng Phát chợt lóe lên một cái tên “mực”. Con quái thú tiến về phía thằng Phát, nhe răng gầm gừ, nước dãi cộng với máu của thằng bẻ chảy từ trong miệng nó ra nhìn mà ghê rợn. Con quái thú ngày một gần, thằng phát đứng dậy từ từ, nói giọng run run:[/size]

[size=5]- Mực! Ngoan nào… tao là Phát, chủ của mày đây mà …[/size]

[size=5]Con quái thú dường như không thèm đếm xỉa gì đến lời thằng Phát, nó tiến lại gần hơn, lông trên người dựng đứng, và những vằn vện trên người nó như càng ngày càng đỏ rực. Thằng Phát như hiểu ra rằng không có kết quả gì, chợt nó đột ngột quay đầu bỏ chạy, con quái thú thấy vậy cũng lập tức phi theo. Thằng phát chạy ra đến đường thì trượt chân ngã sõng xoài. Thằng Phát vừa xoay người lên, thì con quái thú đã kịp chồm lên mình thằng Phát. Con quái thú này nặng kinh khủng, thằng Phát bị nó nhảy bổ lên người mà đau điếng. Giờ đây, mặt đối mặt, thằng Phát và con quái thú, hai người mặt cách nhau chưa đầy một gang tay. Thằng Phát nhìn thẳng vào đôi mắt nó, một đôi mắt đầy giận giữ và khát máu. Nước giãi và máu từ trong mồm con quái thú chảy đầm đìa lên mặt thằng Phát. Thằng Phát lúc này đây thì đã rơi vào trang thái tuyệt vọng, chợt con quái thú há to mồm, nó cắn ngay cổ thằng Phát khiến cho hắn hét lên thất thanh.[/size]

[size=5]Thằng Phát bật dậy trên giường, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Thằng Phát lấy tay quệt chán, thì ra chỉ là một cơn ác mộng. Phát ngồi trên giường nghĩ lại cái hình ảnh đó mà nhịp tim vẫn còn đập thình thịch.Rrồi còn cả đứa bé, đứa bé này quen mặt lắm. Thế rồi nó nhớ tới con quái thú, đó chính là linh cẩu, mà hơn nữa lại chính là con mực. Vừa nghĩ đến đó mà toàn lưng thằng Phát lạnh cóng. Chợt con mực dưới nhà tru lên những hồi tru ghê rợn, thằng phát nghe thấy được mà người nó run lẩy bẩy. Thế rồi Phát từ từ trèo xuống giường, rồi nó lặng lẽ đi xuống cầu thang, càng ngày cái tiếng tru đó càng rõ hơn. Khi đã đứng ở dưới chân cầu thang tầng một, con mực thì vẫn tru thêm mấy hồi, còn thằng Phát thì cứ đứng lặng im ở đó ngắm nhìn con mực. Con mực đang ngẩng cổ tru, chợt nó như đánh hơi được thằng Phát, nó quay đầu nhìn về phía thằng Phát. Vẫn cái khuôn mặt đáng yêu đó, vẫn đôi mắt ngây thơ, rồi thì cái đuôi vẫy lia lịa nhìn vào mặt thằng Phát khiến nó phải rung động. Thằng Phát chạy lại vuôt ve, rồi nó tháo dây con mực ra. Con mực được tháo dây ra, nó liền nhẩy chồm lên người thằng Phát liếm mặt. Thằng Phát bây giờ đã hiểu ra, thì ra giấc mơ đó là điềm báo cho nó biết con mực đã thành linh cẩu, giờ chỉ còn một việc nữa là cho con mực ăn thịt thằng Phát, để linh cẩu mãi mãi ở lại trần thế. Thằng Phát nghĩ rằng có thể đêm nay sẽ là cái đêm cuối cùng mà con mực ở trạng thái hiền hậu như thế này, và cũng có lẽ sẽ là cái đêm cuối thằng Phát được ở bên cạnh người bạn của nó. Thằng Phát cho con mực lên gác ngủ với mình. Những sau những gì mà hắn mơ thấy, thử hỏi làm sao mà hắn ta còn có thể an tâm mà nhắm mắt được cơ chứ. Cả đêm hôm đó, thằng Phát nằm vuốt ve con mực, rồi tâm sự với nó mọi chuyện, kể cả chuyện tình cảm mà nó dành cho cái Hân. Nếu người ngoài không nhìn thấy hình ảnh đó, mà chỉ nghe tiếng nói của thằng Phát, người ta sẽ dễ hiểu nhầm là hai người bạn sắp phải xa nhau, họ dành đêm cuối để tâm sự. Con mực được thằng Phát vuốt ve thì khoái lắm, cứ nằm quay mình, rồi ngửa bụng cho thằng Phát gãi rồi vuốt ve. Duy chỉ có một điều, thằng Phát cũng bắt đầu lo sợ rằng con mực đã thay đổi tính nết, mỗi khi vuốt ve trên đầu con mực, thằng Phát dường như cảm nhận được rằng con mực đang gầm gừ những tiếng nhỏ, rồi thì long người thỉnh thoảng có hơi dựng lên. Những biểu hiện đó có thể là chưa rõ ràng, nhưng cũng đủ để thằng Phát phải lo sợ mỗi khi con mực liếm tay hay mặt nó, thằng Phát sợ không may con mực thú tính trỗi dậy, cắn nó một phát là hỏng chuyện sau này.[/size]

[size=5]Sáng hôm sau, thằng phát đã lôi con mực xuống tầng một cột dây lại, đồng thời hắn lấy ra hai sợi dây xích to mà hắn mua hôm nào ra để sẵn cạnh con mực, đợi khi nào đi làm về sẽ bắt đầu cắt thịt mình cho con mực ăn. Phát ra chợ gọi đĩa bánh cuốn, chợt đang ăn, hắn nghe tiếng người đàn bà ghào khóc ầm ỹ. Phát quay qua nhìn thì thấy người vợ đang khóc lóc thảm thiết, người chồng đang vội dắt xe máy ra khỏi nhà, hai người này nhảy lên xe quên cả đội mũ bảo hiểm, phóng vèo đi đâu mất. Ngồi được một lúc sau, Phát đã nghe lỏm được mấy bà trọng trợ bàn tán nhau. Sau khi đã hiểu thấu ra câu chuyện, thằng Phát bất thình lình đánh rơi cả đôi đũa trên tay. Thì ra, cái thằng nhóc trong mộng bị linh cẩu ăn thịt, thằng nhỏ đó tháng trước đi xe với bố, gặp tai nạn. Do còn bé, nó chưa phải đội mũ, kết quả là bố chỉ xây xước nhẹ, còn nó đập đầu xuống đất, giờ đang hôn mê bất tỉnh trong viện. Sáng nay có người nhà trong viện gọi về bảo là nó đã qua đời. Khổ thân cho bố mẹ nó, mới rời viện chiều qua, nhờ họ hàng trông con để còn kiểm hàng hóa, ai ngờ sáng nay thằng nhỏ đã chết rồi. Nếu đúng như thằng Phát nghĩ, thì hồn thằng nhỏ này chắc tìm được đường về nhà thăm bố mẹ trước khi đi xa vĩnh viễn, ai ngờ gặp phải linh cẩu mới luyện thành của nó, bị linh cẩu ăn hồn luôn. Thằng phát giả tiền bánh cuốn, nó về lấy cái xe dream ra đi làm. Trước khi đóng cửa, thằng Phát quay lại nhìn mặt con mực nói có đúng một câu:[/size]

[size=5]- Vong con nít mà mày cũng không tha, thì mày quả là ác độc quá rồi, có lẽ cha nuôi tao đã nói đúng.[/size]

[size=5]Con mực thì nhìn thằng Phát vẫn với cái ánh mắt và vẻ mặt ngây thơ, nó vẫy đuôi dường như không hiểu thằng Phát nói gì. Rồi thằng Phát khóa cửa lại phóng xe đi làm.[/size]

[size=5]Vừa mở cánh cửa vào nhà, Hân đã chạy tới nói:[/size]

[size=5]- Anh Phát ơi, cho em dắt con mực đi chơi nha.[/size]

[size=5]Phát còn chưa biết nói sao, thì Hân đã đi vào trước, tiến lại chỗ con mực. Con mực thấy Hân thì vẫn như mọi ngày, vẫy đuôi mừng rỡ và kêu lên những tiếng ăng ẳng rất dễ thương. Hân như mọi ngày tiến lại đưa tay ra, chợt con mực thay đổi tính tình, nó dựng đứng lông, há mồm cắn tay Hân. Hân cũng may mà phản xạ nhanh, vội dụt tay lại, vẻ mặt nhỏ biến sắc, nhìn con mực mà hai mắt như dưng dưng lệ. Phát đứng ngoài thấy vậy, vội lao vào quát lớn:[/size]

[size=5]- Mực! hỗn nào![/size]

[size=5]Con mực kể cũng lạ, thằng Phát quats một câu, nó như thay đổi tính tình hoàn toàn. Lại thè lưỡi, nghiêng đầu nhìn Phát và Hân vẫy đuôi mừng rỡ. Hân hết nhìn con mực, rồi lại quay ra nhìn Phát. Chợt nhỏ Hân cất tiếng hỏi thằng Phát, giọng run run:[/size]

[size=5]- Anh ơi … con mực … nó bị làm sao thế ….[/size]

[size=5]Phát chưa kịp trả lời, thì Hần đã nép mình vào người Phát. Nhìn con mực mà nhỏ Hân nọi giọng như đã khóc từ lâu:[/size]

[size=5]- Anh làm gì con mực của em rồi? con mực của em đâu có phải như vậy đau?[/size]

[size=5]Phát còn đang ấm ứ chưa biết trả lời sao, chợt hắn trả lời:[/size]

[size=5]- À … chắc tại mấy hôm nay con mực nó đang ốm, nên Phát tính mai mang nó ra thú y coi coi có bị bệnh gì nghiêm trọng hay không…[/size]

[size=5]Hân nhìn Phát mà nói:[/size]

[size=5]- Sao anh không nói với em từ sớm, em có bạn làm ở bên bệnh viện thu ý, em nhờ được mà…[/size]

[size=5]Phát gãi đầu nói:[/size]

[size=5]- À thì … Phát sợ phiền Hân, chứ Phát thấy Hân hầu như ngày nào cũng trên viện từ sáng tới chiều. Nhiều khi thương Hân lắm nhưng cũng chả biết làm thế nào …[/size]

[size=5]Chưa nói hết câu, Hân chợt ngửng lên nhìn Phát. Nhỏ như đã tìm được những tia hi vọng, rồi như nhìn được đằng sau khuôn mặt lạnh lùng, nhưng sâu thẳ, trong đôi mắt kia là một con tim đang rung động, mà con tim đó chắc chắn đã dành trọn cho Hân rồi. Phát lúc này đây cũng như đã nhận ra được cái ánh mắt đó của Hân, hắn đỏ mặt quay mặt đi chỗ khác. Hân chỉ nhẹ nhàng vòng tay ra ôm Phát một cái thật nhẹ, rồi nhỏ này đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má. Khiến cả người thằng Phát giật nhẹ lên. Hân tiến ra cửa rồi nói:[/size]

[size=5]- Có gì anh đưa mực đi khám rồi về báo với em nha, em cũng về chuẩn bị vô viện đây, hôm nay em đi trực buổi chiều.[/size]

[size=5]Nói rồi nhỏ Hân liếc mắt nhìn thằng Phát, hắn vẫn tỏ ra lạnh nhạt nhưng kì thực mặt hắn đã đỏ bừng.[/size]

[size=5]Tối hôm đó, thằng Phát đã uống thật say, rồi hắn chuẩn bị dao và một số đồ dùng dụng cụ khác để trợ giúp cho việc cầm máu. Thằng Phát tiến lại phía con mực, hắn bắt đầu buộc một sợi xích to vào cổ con mực, sau đó là một sợi xích cuốn vào thân thật chặt đầu còn lại hắn buộc vào hai thanh sắt mà hắn mới gắn vô tường tháng trước . Con mực bị xiết xích vô thân chặt quá kêu lên ăng ẳng. THằng Phát ngưng tay, chợt nó khóc, thằng Phát khóc nức nở rồi nó ôm con mực vào lòng mà nói:[/size]

[size=5]- Tạm biệt người bạn của tao … Mong mày hiểu cho, phải lấy đại cuộc làm trọng.[/size]

[size=5]Xong rồi thằng Phát lùi lại, nó cầm con dao lên, nhắm mắt nghiến răng mà xẻo một miếng thịt nhỏ. Miếng thịt rơi xuống đất, con mực cũng từ lúc đó mà nhìn theo ko chớp mắt. Rồi con mực như lộn tiết lên, nó cố giằng co hai cái sợi xích chỉ để có được miếng thịt đó. Thằng Phát như không tin vào mắt mình, mất một lúc để trấn tĩnh lại, hắn lấy bông băng và thuốc cầm máu, xong đá miếng thịt về phía con mực. Con mực này vồ được miếng thịt thì nuốt luôn. Chợt con mực kêu lên những tiếng thảm thiết, toàn thân co giật liên hồi, mồm nôn ra máu đỏ tươi. Thằng Phát tá hỏa, tưởng mình đã làm sai cái gì, vội chạy lại ôm lấy con mực. Chỉ thấy con mực nằm trong vòng tay của Phát, toàn thân run lên từng hồi. Con mực cố chút sức lực liếm lên mặt thằng Phát. Thằng Phát cứ tưởng rằng con mực sẽ chết, thì nó hối hận lắm, nó lại khóc. Chợt con mực hai mắt trợn ngược lên, năm giây sau hai mắt nó trở về vị trí bình thường, nhưng thay vào đôi mắt đen, giờ đây là hai con mắt toàn những mạch máu đỏ xung quanh, co thể nói là cặp mắt của quỷ. Cái cặp mắt đó chứa đựng sự tàn ác, giận giữ, đói khát, và hơn cả là nó chứa đựng sự độc ác vô tận. Lông trên mình con mực dựng đứng, chợt nó sủa lên điên loạn rồi cố quay mõm ra cắn vào cổ thằng Phát. Thằng Phát lúc này nhanh tay, đẩy con mực đập vô tường rồi phi thân ra khỏi tầm với của con mực. Thằng Phát ngồi đối diện với con mực, cuối cùng cái gì đến cũng đã đến, con chó mà bị xích trước mặt thằng Phát bây giờ không còn là con mực ngày nào nữa rồi, mà đơn thuần chỉ là một con chó đến từ cõi chết.[/size]
[size=5]: Địa Ngục Trần Gian.[/size]

[size=5]Theo đúng như lời cha nuôi thằng Phát nói, phải đợi một thời gian để chứng nhận rằng linh cẩu thực sự đã được sinh ra trên trần thế. Trong khoảng thời gian này chỉ cần cho nó ăn thịt chó và uống máu của mình. Tuy nhiên điều khó nói nhất là không biết phải mất bao lâu để thấy được những điềm lạ chứng minh rằng linh cẩu thực sự đã về. Đối với thằng Phát, có lẽ đó cũng là số phận an bài đối với nó, vì chả cần phải đợi lâu thì gần hai tháng sau nhiều truyện lạ đã bắt đầu xảy ra tại khu ngõ chợ nhỏ này.[/size]
[size=5]Việc đầu tiên đó là trong ngõ, có một thanh niên đi chơi biển, không hiểu vì lý do gì mà bị chết đuối. Theo phong tục Việt Nam, chết đuối ngoài sông, hồ hoặc biển, thì người nhà phải làm cái lễ để chỉ đường dẫn lối cho vong hồn về với vợ con. Sáng hôm đó, người nhà nạn nhân đã thuê người khênh một cái kiệu, bên trong là cái xác của người thanh niên bị chết đuối, co quắp lại nhìn rất đáng sợ. Sự lạ xảy ra khi mà cái kiệu này đi ngang qua nhà thằng Phát, trước sự trứng kiến của bao nhiêu bà con. Cái kiêu như bị bung đinh, cái hộp đổ về phía bên phải, cái xác ở trong lăn ra như thể nó nhảy ra ngoài vậy. Điều đáng kinh hãi hơn nữa là trước khi đưa về, người ta đũng dùng mọi cách để xoa bóp dầu cho các cơ mêm ra nhưng không thể. Vậy mà giờ đây, khi các xác mới rơi khỏi cái hộp thì tự động duỗi thẳng chân tay. Đầu tiên, mọi người cứ nghĩ là trường hợp hĩ hữu, người nhà vội cúi xuống vái lạy mấy hồi rồi cho xác người thanh niên vô cái hộp, rồi để lại lên, nhưng lần này có một số người nhà đi hai bên để giữ cái hộp khỏi đổ. Bước được mấy bước, thì hai người khiêng kiệu đằng trước chợt có cảm giác đau thấu xương ở đầu gối, như kiểu chỗ nối xương bị lệch ra ngoài. Hai người này ngã bổ nhào khiến cho cái xác lại lăn ra ngoài một lần nữa. Người nhà lúc này mới tá hỏa sợ xanh mặt, nghi rằng có điểm không lành. Hai người kia khi được một bác sĩ trong ngõ coi qua thì tuyệt đối khẳng định đầu gối không có bị làm sao, nhưng hai người này vẫn ôm đầu gối mà rên rỉ. Một số người nghĩ rằng họ làm trò vòi thêm tiền, nhưng một số khác lại nghĩ đó thực sự là điềm rủi ro vì không lý nào ai lại làm ba cái trò thất nhân thất được tại một buổi lễ như thế này được.[/size]
[size=5]Nhưng điều còn đáng sợ hơn nữa là khi hai người tiến tới khiếng cái xác lên lại cái hộp thì không tài nào nhấc lên dược. Như không tin, mấy người khác vào giúp thì quả thật là cái xác này nặng quá, như một tảng đá lớn vậy. Chỉ khổ cho ba má nạn nhân, họ chứng kiến cái cảnh con mình chết mà còn bị vầy xác như vậy thì ngất lên ngất xuống, khóc hết nước mắt. Cuôi cùng người nhà đành phải gọi một xe tải đến để mang xác đi hỏa thiêu luôn. Kì lạ thay, vừa gọi xong xe tải, thì mấy người kia dường như đã nhúc nhích được cái xác một chút. Kết thúc câu chuyện, phải mất đến mười hai người để khiêng một cái xác chết của một thanh niên. Người ta nhấc lên thì thấy nặng vậy, nhưng khi đặt vào hòm cho lên xe tải, thì xe vẫn chạy như bay.[/size]

[size=5]Còn có một số chuyện mà họ không lý giải nỏi đó là cái bọn mèo hoang hay tụ tập kêu inh ỏi tại ngõ này. Chỉ sau có gần hai tháng mà tuyệt đối không thể nào tìm thấy một con mèo hoang nào, hơn thế nữa, chó mèo nuôi ở các gia đình trong ngõ cũng thi nhau lăn đùng ra ốm, một số con quá yếu thì đã chết. Về vụ chó mèo này, lúc đầu người dân nghĩ là dịch bệnh, nhưng suy đi tính lại thì chó mèo hầu hết ở các gia đình trong ngõ đều được chăm sóc rất kĩ, tuyệt đối cấm không có chuyện dịch bệnh được. Hay cũng như những người dân trong ngõ đi về buổi đêm hay bị ma trêu quỷ ghẹo, rồi thì trong nhà có tiếng bước chân như nhà thằng Phát. Chỉ sau hai tháng, tất cả đều biến mất, người dân về buổi đêm không có còn gặp ma bao giờ nữa, thậm chí là còn cảm thấy thoải mái chứ không lo sợ như ngày xưa.[/size]

[size=5]Nhưng câu chuyện không kém phần thú vị phải kể đến bà Bưởi hành nghề gọi hồn trong ngõ. Ngày trước bà này ăn nên làm ra lắm vì rất đông người đến gọi hồn, và người ta thấy bà phán đúng lắm. Tuy nhiên, bây giờ bà Bưởi đã ở trong viện tâm thần được gần một tháng rồi. Vậy rốt cuộc câu chuyện là như thế nào? Hôm đó, bà có nhận một ca gọi hồn cho một số người ở ngõ bên. Bà này lúc đầu thì ngồi làm cái cầu giao tiếp giữa người sống và người chết. Mọi việc đang diễn ra bình thường, chợt bà ta quát lớn:[/size]

[size=5]- Ai cho mang chó vào đây thế này?[/size]

[size=5]Mọi người quay ra cửa, rồi nhìn khắp phòng thì có thấy cái gì đầu. Chợt mặt bà Bưởi này tái mét, rồi bà ta lạy lụp lia lịa về phía cửa ra vào mồm nói lớn:[/size]

[size=5]- Con lạy thánh thần, con biết tội con rồi. Con lạy thành thần.[/size]

[size=5]Làm được như thế tầm hai phút chợt bà Bưởi gào lên những tiếng thét đau đớn, rồi bà chạy khắp phòng, vừa chạy vừa gào thét khiến cho mấy người tới nhờ phải phát hoảng. Có người giữ bà ta lại, nhưng có lẽ bà ta thực sự sợ hãi cái gì đó, mà vũng vẫy quyết liệt để chạy ra ngoài đường. Rồi bà ta cứ chạy, mồm gào thét đau đớn, tay thì tự xé bỏ quần áo của mình. Cuối cùng dân phòng và người trong ngõ phải trói bà lại, đem vô viện tâm thần. Nhiều người thấy thế thì bảo bà Bưởi chuyên làm ba cái chuyện buôn thần bán thánh nên giờ bị âm binh vật, có người lại nói chắc bà ta thuê người, dàn dựng nhằm mở rộng tiếng tăm chẳng? Dù có nói gì thì nói đi nữa, bà Bười giờ này cũng đang co ro trọng viện tâm thần rồi. Nói qua nói lại, cũng đâu có ai mà biết được, nguyên nhân dẫn tới những chuyện trên và nhiều chuyện khác là do thằng Phát gây ra, chính nó là người đã mang con linh cẩu này về với dương gian.[/size]

[size=5]Chính ra việc linh cẩu về dương gian cũng đã bị một số người phát hiện ra, người đầu tiên có thể kể đến đó là Hân. Sau cái ngày Phát bảo là đưa con mực đi khám, mấy hôm sau về cũng chả thấy Phát nói năng gì. Mấy lần Hân định lên nhà thăm con mực lúc Phát vắng nhà. Nhưng thương thay, lúc trước thì Phát tin tưởng nhỏ Hân, hắn cho Hân một cái chìa khóa vô nhà mình nếu như có việc gì cần. Nhưng khi Hân mở thử cửa, thì chìa đút không vô ổ, chắc là Phát đã thay ổ khóa rồi. Mấy lần gặp Phát, nhỏ Hân hỏi lý do sao thay khóa, thì Phát cũng chả nói gì. Đến một hôm được nghỉ làm, nhỏ Hân ngồi trước cửa nhà Phát đợi hắn về. Phát vừa phi xe về đã thấy Hân ngồi đó, vẻ mặt nũng nịu. Phát tắt máy xe, nhỏ Hân chạy lại níu tay nói giọng nhõng nhẽo:[/size]

[size=5]- Anh à, mấy hôm nay anh giấu em cái gì thế? Sao lại thay ổ khóa?[/size]

[size=5]Phát vội đáp:[/size]

[size=5]- Phát có giấu gì Hân đâu … tại vì …[/size]

[size=5]Hân nói giọng còn nhõng nhẽo hợn:[/size]

[size=5]- Không giấu giếm gì em? Thế cục cưng của em đâu? Con mực đâu rồi?[/size]

[size=5]Phát nghe thế thì mới hơi có ái ngại, hắn còn chưa kíp trả lời thì cái Hân đã rơi nước mắt từ lúc nào, nhỏ nói:[/size]

[size=5]- Anh đừng nói với em là con mực chết rồi nhé…[/size]

[size=5]Phát nghe thấy vậy, vội xua tay lắc đầu:[/size]

[size=5]- Không ! Không! ai nói với Hân là con mực chết rồi? nó còn sống mà.[/size]

[size=5]Nhỏ Hân lúc này mới vội bắt bẻ:[/size]

[size=5]- Vậy tại sao anh không cho em gặp nó? Chả lẽ em đối xử không tốt với nó sao?[/size]

[size=5]Phát lúc này mới thở dài, hắn ta dựng xe rồi mở cửa ra. Hân vội bước vào, nhìn thấy con mực vẫn đang vẫy đuôi vui mừng, vẫn bộ mặt đó, cái nhìn đó. Chợt Hân đứng người quay ra vỗ mạnh vào người Phát như đánh hắn, nhỏ quát lớn:[/size]

[size=5]- Anh làm cái gì thế này? Sao lại đối sử với cục cưng của em như thế này?[/size]

[size=5]Vừa nói, Hân vửa đi lại tính cợi xích ra. Khi Hân gần tiến lại, chợt các mạch máu trên mắt con mực lại nổi lên, rồi thì lông người nó dựng đứng lên. Thấy vậy, Phát vội kéo áo Hân lại, may mà vừa tầm Hân đưa tay ra, thì con mực đã há mõm tính cắn. Phát ở đằng sau kéo lại, khiến cho con mực cắn hụt. Hân mất đà bị kéo ra đằng sau, nên nhỏ ngã thẳng vào người Phát như kiểu hắn đang ôm trọn Hân vào lòng vậy. Phát lúc này mặt đỏ ửng, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thực sự cảm thấy hạnh phúc. Còn Hân thì sao, nhỏ lúc này đây dường như không còn để ý gì đến thằng Phát, nhỏ nhìn về phía con mực đang gầm gừ giận giữ. Chợt nhỏ lấy tay lên bịt miệng mình, và bắt đầu phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Phát lúc này đây, hắn nghe thấy những tiếng nấc đó thì như người vỡ mộng. Hắn vội hỏi:[/size]

[size=5]- Hân làm sao thế? Bộ Phát làm Hân đau hả?[/size]

[size=5]Cái Hân lắc đầu, rồi nhỏ quay lại nhìn Phát hỏi:[/size]

[size=5]- Anh ơi … con mực nó bị sao vậy anh?[/size]

[size=5]Phát chết điếng người vì cái câu hỏi đó, rồi hắn nhanh nhẩu nói:[/size]

[size=5]- À thì nó bị bệnh dại, bác sĩ nói không chưa được … Phát thương không muốn giết bỏ nên phải làm vậy để nuôi nó.[/size]

[size=5]Nghe xong câu đó Hân vội gục vào người Phát mà khóc, nhỏ cảm thấy thằng Phát quả thật là một con người tình nghĩa, vẻ bên ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong quả thực là ấm áp lắm.[/size]

[size=5]Người phàm tục thường không hiểu biết gì về cõi âm như Hân thì lừa được là chuyện quá dễ dàng, vậy còn những người thực sự trong ngành thì sao? Không may cho thằng Phát, một số người khi đi coi bói ở chỗ khác, hay như lên chùa. Tất cả họ đều bị người ta kêu là có tà ma theo đuổi, hơn thế nữa một số chùa và nơi coi bói còn đuổi người ta đi vì khí âm bao chùm họ quá nhiều. Thậm chí trong ngõ, ngoài bà Bưởi ra còn có bà Ba cũng là một thầy coi bói thư thiệt đã nhận ra được một điềm gì đó không an lành. Bà Ba đã nhiều lần gọi hồn người nhà lên để nói chuyện, nhưng từ ngày con linh cẩu về, bà ta không tài nào gọi được hồn, thậm chí đến việc cầu cơ còn không thành. Cuối cùng, bà Ba đã phải lặn lội xuống tận Bến Tre để nhờ người thầy của mình chỉ bảo. Sau Khi diện kiến thầy của mình, bà Ba được ông thầy nói rằng trong khu vực bà sống, có ai đó đã mang một thứ gì đó từ dưới âm phủ lên. Để làm được việc này, người đó chắc hẳn phải cao tay lắm. Bà Ba còn kể thêm cho ông ta nghe về việc chó mèo lần lượt ốm đau rồi chết, chưa kể là oan hồn quanh đó cũng đã biến mất hoàn toàn. Ngồi ngẫm nghĩ một lúc, ông thầy mới bảo bà ta rằng, chắc chắn trong ngõ đã có ai luyện được linh thú. Ông ta đã từng được nghe người trong giới thầy bủa bảo rằng, con vật cũng có thể luyện thành tà ma yêu đạo được. Cuối cùng, ông ta mới bảo bà Ba về ngõ coi coi có ai nuôi chó với mèo mà luôn nhốt trong nhà. Còn việc làm sao để nhận biết là linh thú, nhưng vì bà Ba làm nghề thầy đã lâu, nên ông ta tin chắc rằng chỉ cần bà Ba nhìn thấy là sẽ cảm nhận được đó là con vật của cõi âm.[/size]

[size=5]Bà ba nghe lời ông thầy chỉ bảo. Về đến nơi, bà mất mấy hôm đi tìm quanh ngõ. Nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có mấy nhà là nuôi chó với mèo mà bà biết rồi. Cho đến một ngày, bà Ba tình cờ đi ngang qua nhà Phát, một tiếng gầm gừ vang vảng bên tai khiến bà Ba vô cũng ngỡ ngàng. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, rồi thì bà Ba bắt đầu có cái cảm giác rờn rợn. Bà Ba dừng lại, nhìn xung quanh một lượt, rõ ràng quanh đây đâu có con chó nào đâu mà lại có tiếng gầm gừ được nhỉ. Tiếng gầm gừ vẫn vang vảng bên tai, bà Ba bắt đầu lắng nghe và lần theo tiếng động. Bà tiến lại phía cửa nhà Phát, bà Ba nhận ra ngay căn nhà này, hồi trước lúc nào bà cũng nhìn thấy hai cái vong người con gái quanh quẩn trước cửa. Nghi là có điều gì mờ ám, bà Ba mới đi vòng ra chỗ cửa sổ. Cửa sổ gỗ có mấy cái khe, bà Ba đứng ngoài nhòm vào, bà đảo mắt một vòng quanh nhà. Ròi đến khi nhìn về phía gần cửa ra vào, bà Ba như đứng tim, khi mà ánh mắt của bà Ba đã bắt gặp cái ánh mắt chứa đựng hằn thù, độc ác đó. Bà Ba và con mực nhìn nhau không chợp mắt, chợt một bàn tay vỗ vào người bà ba khiến bà Ba giật mình ngã bổ nhào ra đất. Phát đã đứng đó từ lúc nào nhìn bà Ba hỏi:[/size]

[size=5]- Cô nhìn gì thế ạ?[/size]

[size=5]Bà Ba ngồi trên lòng đường, mà hết nhìn thằng Phát, rồi lại nhìn về phía cái cửa đó. Nhanh như thoắt, bà Ba đứng bật dậy thật nhanh, rồi bước lẹ về nhà không nói với Phát câu nào.[/size]

[size=5]Ngày hôm sau, bà Ba bắt đầu đi bàn tán với những người sống trong ngõ, kêu rằng chính Phát là người đã gây nên những chuyện lạ, rằng Phát là một tên thầy bùa. Nhiều người quá khích, cứ đòi vào kiểm tra nhà Phát, nhưng hắn nhất quyết không cho. Như các bạn đã biết, mấy vấn đề mà tâm linh thì làm sao đưa ra công an phường được chứ, thế cho nên họ đợi đến hôm nào mà Phát đi vắng không có nhà sẽ phá cửa vào lục. Nhưng có lẽ, cái ngày đó cũng sẽ không thể nào đến được. Một giờ đêm hôm đó, tiếng khóc, rồi thì tiếng kêu gào của con cái bà Ba vang lên trong xóm, rồi thì xe cứu thương hú còi inh ỏi ở ngoài. Cái đêm hôm đó Phát cũng chạy ra coi, chỉ thấy người ta đặt bà Ba lên cáng rồi đẩy lẹ về phía xe cứu thương, xung quanh là con cái bà Ba đnag khóc lóc chạy theo. Thằng Phát dường như đứng tim khi nó thấy cái hình ảnh bà Ba nằm trên cán, toàn thân không nhúc nhíc, cổ thì có một vết chó cắn còn đang ứa máu.[/size]
[size=5]6: Trấn Nhà.[/size]

[size=5]Linh cẩu đã về, thằng Phát bắt đầu cái nghề trộm cắp của mình. Nó bắt đầu bằng những việc ăn cắp vặt như ngày ngày ra bến xe khách móc túi. Mấy ngày đầu tiên, thằng Phát run lắm, cứ sợ người ta phát hiện ra thì chết. Nó rình đợi những người khách có vẻ sang trọng, nó từ từ tiến lại người ta, khi người ta không để ý, nó móc bóp người ta ra. Nhưng vì thằng Phát không phải đơn thuần chỉ là trộm cắp vặt, nên móc tiền xong, bao giờ nó cũng để lại cho người bị móc một phần ba số tiền. Lâu ngày thành quen, đâm ra bây giờ Phát bỏ hẳn việc ở lò gạch, hàng ngày ra bến xe, bến tầu, rồi chợ để móc túi. Quả nhiên có linh cẩu thì cái việc trộm cắp thật là suôn sẻ, nhiều khi thằng Phát còn ngang nhiên móc túi người ta mà dường như họ không có nhận thức được điều đó, cứ như họ bị một thứ phép thuật gì đó che mắt. Thấy rằng mấy việc móc túi lặt vặt chả được bao nhiêu, thằng Phát quyết định sẽ đêm đêm trèo tường ăn cắp.[/size]
[size=5]Thằng Phát đã để mắt đến một hộ giầu có ở đầu phố, đêm đến Phát lặng lẽ tiến thẳng đến căn nhà đó. Cha nuôi nó đã từng nói, sức mạnh của linh cẩu là vô biên, chỉ việc mở cửa bước vào lấy tất cả những gì mà mình thích, rồi cầm ra mà thôi, tuyệt đối không bao giờ phát hiện. Thằng Phát liền làm thử, nó tiến tới cửa trước, mở thử cửa thì quả nhiên là mở được ngay. Thằng Phát nó lần mò trong bóng tối, chợt đang đi nó đạp phải cái vật gì mềm mềm lại lông lá. Thằng Phát sợ chết điếng người, vì nó nghĩ là đạp chúng con chó, cứ tưởng rằng có chõ sẽ sủa ầm ỹ, nhưng đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì. Thằng Phát mới rút cái đèn pin bé ra soi thì quả nhiên là con chó thật, nhưng lạ thay con chó này vẫn ngủ như chết. Thế rồi thằng Phát lục lọi khắp nhà cũng lấy đi được một ít đồ và một khoản tiền lớn. Xong xuôi đâu đó, hắn lại tự động bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại. Sáng hôm sau, Phát mang đồ nhà này đi bán tại khu đồ chợ trời. Lúc về đi ngang qua nhà đó, thì Phát thấy công an đã có mặt đầy đủ. Họ dường như bất lực khi mà thân chủ nói rằng cửa nhà khóa cả trên cả dưới, lại cộng thêm con chó trông nhà. Vậy mà sáng ra ngủ dậy đồ đã mất hết. Thằng Phát phóng xe đi, trong lòng vô cùng vui sướng, giờ thì nó đã có thể yên tâm mà đi hành nghề ăn cắp được rồi.[/size]

[size=5]Những vụ trộm cắp liên tiếp xảy ra tại địa bàn quần nhất và quận bốn khiến cho cơ quan chức năng phải đau đầu mà bất lực. Họ không thể nào mà ngờ được rằng tại sao trộm cắp lại có thể hoành hành ngang ngược như thế được? Chẳng lẽ lực lượng chức năng lại quá mỏng và yếu? Điều đó là không thể nào được, lý do là vì đêm đêm đã tăng cường một một ba, rồi thì cảnh sát hình sự đi tuần tiễu các khu vực bị tình nghi là dễ xảy ra trộm cắp. Điều đáng nói hơn ở đây, những căn nhà bị trộm lại thường là những căn nhà giầu có, được đặt ở những khu dân cư giầu có, an ninh rất chặt chẽ, vậy mà vẫn xảy ra cái tình trạng đồ đạc không cánh mà bay. Họ đâu có ngờ được rằng, người phàm tục đâu có thể tự mình mà đối trọi lại được những quyền năng, những ta ma yêu đạo với sức mạnh vô biên được.[/size]

[size=5]Quay trở lại ngõ chợ nhỏ nhà thằng Phát, Điều không tưởng đã xảy ra. Khi mà một buổi sáng. Nhỏ Hân đang chuẩn bị đi làm, nhỏ lấy cái túi của mình thì trong túi rơi ra được một cọc tiền mười triệu. Hân vô cùng sững sờ, không biết ở đâu ra lại có nhiều tiền thế này. Lúc đầu nhỏ cứ nghĩ là cầm nhầm túi ai, nhưng coi lại thì đúng là túi của mình thật. Rồi nhỏ nghĩ mãi không ra lý do, nên tạm coi như là một món tiền từ trên trời rơi xuống. Không chỉ có nhỏ Hân là bắt gặp cái câu chuyện kì cục này, mà tất cả những hộ nghèo đói trong ngõ chợ nhỏ, ngay cả những người ăn mày lúc ngủ dậy thì đều tìm thấy tiền dưới gối không nhiều thì ít. Quay lại thằng Phát, đêm nay nó lại chuẩn bị làm một chuyến quét vách lần nữa. Thằng Phát đứng trước con mực, hắn vén tay áo lên nhìn, toàn thẹo là thẹo, có lẽ thằng Phát đã tự xẻo thịt mình quá nhiều. Rồi hắn nhìn xuống đùi bụng, chỗ nào cũng có vết xẻo thịt. Hắn đã hành nghề này đã được hơn hai năm rồi còn gì, chợt hắn đánh rơi con dao xuống đất, mặc cho con mực cứ giẫy giụa đòi giằng xích ra mà ăn tươi nuốt sống thằng Phát.Thằng Phát quỳ xuống đất mà khóc, nó khóc và tự trách bản thân mình đã biến người bạn duy nhất của nó, con mực, thành một con quái vật. Nó khóc vì khi nghĩ đến cái phận của nó sau này, sẽ chẳng đi đâu về đâu, rồi nó lại nhớ về cái quá khứ không mấy tốt đẹp của mình. Thằng Phát cứ nằm như vậy mà khóc, khóc cho hết nước mắt của một kiếp người. Rồi thằng Phát nhớ lại những cái đêm mà nó sợ đến độ tưởng chết rồi. Có nhiều đêm, lúc còn ngủ chập chờn, nó thường thấy có ba người mặc đô trắng đi lại quanh nhà lùng sục như kiếm một cái gì đó. Đầu tiên thằng Phát nghĩ đó là ma, nhưng rõ ràng có con linh cẩu thì oan hồn nào giám phá phách. Cuối cùng qua sơ đoán, nó nghĩ đó là Phán Quan Đại Nhân và quỷ sai dưới âm phủ lên tìm linh cẩu để bắt về dưới âm phủ. Cũng không chỉ có nhà thằng phát là bị vào lục lọi, mà các nhà khác cũng vậy. Ban đầu người dân sợ hãi lắm, nhưng khi nhìn ra là Phán Quan Đại Nhân cùng với quỷ sai thì họ tin mình không làm gì đắc tội thì sẽ không bị Phán Quan bắt đi.[/size]

[size=5]Hân đã hai năm qua hầu như không hề gặp thằng Phát, nó cứ thoát ẩn thoát hiện như bóng ma vậy. Đôi lần gặp nhau trong ngõ thì Hân chưa kịp hỏi, thằng Phát đã phóng đi như có ý né mặt. Lúc thằng Phát ở nhà thì đóng kín cửa, không nói chuyện với ai. Hôm nay Hân qua nhà thử nhòm vô thì thấy thằng Phát đang nằm ngủ dưới tầng một, nhỏ thử đẩy cửa vào thì quả nhiên cửa không có khóa. Con mực thấy Hân bước vào, đã vội đứng chồm dậy gầm gừ, dựng lông, nó nhìn nhỏ Hân với một cái ánh mắt đầy hận thù. Hân tiến tới bên Phát, lay người hắn và gọi:[/size]

[size=5]- Anh Phát ơi, Anh Phát, sao lại nằm ngủ ở đây?[/size]

[size=5]Phát tỉnh dấc thì đã thấy Hân đứng đó lúc nào, hắn vội quệt nước mắt nói:[/size]

[size=5]- À không, chắc tại Phát tối quá đi làm về khuya, mệt quá nên ngủ quên.[/size]

[size=5]Nhỏ Hân nhìn vào đôi mắt đỏ au và ướt đẫm của hắn, nhỏ nhận ran gay là thằng Phát đã khóc cả đêm qua. Nhưng nhỏ nghĩ rằng có hỏi thì nó cũng chẳng nói, rồi Hân quay qua nhìn con mực vẫn đang ở tư thế sắn sang vồ lấy Hân như vồ một con mồi. Hân thở dài hỏi Phát:[/size]

[size=5]- Thế con mực vẫn vậy hả anh?[/size]

[size=5]Phát chỉ còn biết gật đầu, rồi chợt Hân nhìn xuống đùi thằng Phát, rồi tay thì thấy toàn vết thẹo rất xâu là đằng khác. Hân hốt hoảng hỏi:[/size]

[size=5]- Trời ơi anh Phát, tay với chân anh bị sao vậy?[/size]

[size=5]Phát như chợt nhận ra hăn đang mặc quần cộc và áo ngắn tay. Phát đứng lên đẩy Hân ra ngoài và nói:[/size]

[size=5]- Phát hơi mệt, có lẽ Hân về đi cho Phát nghỉ ngơi.[/size]

[size=5]Mồm nói, tay hắn đẩy Hân ra cửa, mặc cho nhỏ Hân cố níu kéo, Hân nói giọng nghẹn ngào:[/size]

[size=5]- Anh Phát! Anh đang làm cái gì thế mau nói cho em đi? anh Phát![/size]

[size=5]Phát đẩy Hân ra khỏi cửa, rồi hắn khóa cửa lại mặc cho Hân đứng ở cửa khóc mà nói:[/size]

[size=5]- Anh Phát ơi… em thương anh thật lòng mà … chẳng lẽ anh không nhận ra điều đó sao? Chả lẽ anh không thương em sao …[/size]

[size=5]Mặc cho nhỏ Hân đứng ngoài cửa khóc lóc van xin, Phát chảy thẳng lên nhà, hắn bịt tai lại quằng quại trên giường như không muốn nghe thấy những lời nói đó của Hân.[/size]

[size=5]Thằng Phát đã tia được một dinh thự khang trang, nhưng được bảo vệ cẩn mật lắm. Nó nghĩ chắc chắn nhỏ đó là của sếp nên mới được bảo vệ nghiêm ngặt nhưu vậy, hơn thế nữa, đã là sếp là chắc chắn sẽ giầu có lắm. Phát định đêm nay sẽ làm một mớ kha khá, rồi nó cũng bỏ hẳn cái nghề này luôn, vì có lẽ thằng Phát không chịu nổi cái cảnh tự xẻo thịt mình nữa rồi. Đứng trước mặt con mực, Phát lấy dao tự xẻo một miếng thịt cuối, hắn cầm vứt thẳng vào mặt con mực, chỉ thấy con mực nuốt trửng. Thằng Phát nhìn con mực mà nói:[/size]

[size=5]- Đây sẽ là miếng thịt cuối cùng của tao mà mày được ăn đó.[/size]

[size=5]Thằng Phát đã đến trước căn nhà đó, nhưng lạ thay là lần này nó không có cái cảm giác tự tin như mọi khi. Thằng Phát có một cảm giác bồn chồn, sợ hãi không yên. Rồi nó vững tâm đợi mấy người gác cửa không để ý thì trèo vô rồi luồn cửa sau vườn vào nhà. Thằng Phát đứng đó trố mắt nhìn các đồ vật, quả là quá giầu có. Rối nó bắt đầu vơ vét, và đi tìm nơi giấu tiền. Vòng xuống phòng khách, chợt thằng Phát đứng sững người, nó đánh rơi cả bọc đồ xuống đất. Trước mắt nó là một cặp ngà voi không to lắm, được bày ở bàn, khắc hai con lân rất đẹp tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo. Thằng Phát nghĩ đôi ngà này chắc phải đắt tiền lắm, nó tiến lại gần hơn nữa nhìn cho rõ. Rồi thằng Phát đưa tay lên chạm vào cặp ngà voi đó, thằng Phát rụt tay lại ngay sau khi chạm vào, nhìn bàn tay mình bị cháy xém hai đầu ngón tay. Lúc quá đau đớn, thằng Phát hét lên, chợt đèn phòng khách bật mở, một người đàn ông to béo bước xuống nhìn Phát:[/size]

[size=5]- Thì ra là chú mày.[/size]

[size=5]Bị người nhà thằng phát hiện, thằng Phát định bỏ chạy, nhưng coi bộ không kịp nữa rồi. Người đàn ông này bước xuống, chỉ tay vào ghế và nói:[/size]

[size=5]- Chú ngồi xuống đã, không đi đâu mà vội.[/size]

[size=5]Thằng Phát đành chỉ biết nghe theo, vì nó biết sự nghiệp của nó đến đây là hết. Ông này đi vòng ra bếp, lấy lên một ít thuốc bỏng, một cốc đá cho Phát ngâm hai ngón tay, và một ít bông băng, Ông ta bảo Phát lo cho hai ngón tay đi đã, rồi ông ta giót trà mới Phát, nhìn túi đồ ăn cắp của thằng Phát ông ta nói:[/size]

[size=5]- Chú mày chắc kiếm đủ rồi chú?[/size]

[size=5]Phát nghe câu đó thì tím tái mặt mày, chỉ biết cúi gầm mặt mà băng bó hai đầu ngón tay lại. Ông ta nhìn Phát một lúc rồi bắt đầu nói:[/size]

[size=5]- Chú băng bó xong thì cứ đi thẳng cửa trước mà về, ta không báo công an đâu mà lo.[/size]

[size=5]Phát sau khi băng bó xong, thì cũng đứng lên lặn lẽ ra về. Chợt ông này gọi Phát quay lại mà nói:[/size]

[size=5]- Chú cầm cái bọc kia về đi, coi như là ta tặng chú.[/size]

[size=5]Phát như không hiểu ý ông ta, quay lại nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Ông ta nhìn Phát giải thích:[/size]

[size=5]- Căn nhà này đã từng bị ma ám, cho nên ta phải mua cặp ngà voi này về để trấn nhà. Chắc hẳn chú phải là người sử dụng một thứ sức mạn vô hình nào đó, nên mới lọt vào được căn nhà này chót lót. Cái gói đồ mà chú vơ vẹt được hãy cứ cầm về đi, coi như là ta giả nợ đời.[/size]

[size=5]Phát nghe vậy trong lòng còn nhiều câu hỏi lắm, nhưng hăn cũng đành cầm gói đồ mà đi lặng lẽ ra khỏi cửa trước.[/size]
[size=5]7: Trái Với Ý Trời[/size]

[size=5]Sau cái ngày ở căn nhà có cặp ngà voi về, thằng Phát thực sự đã có chút lo lắng. Hắn đem đồ đạc ở cắn nhà đó bạn đi hết lấy tiền đào một hố lớn dưới gầm giường rồi chôn xuống. Thằng Phát đang ngồi tính toán làm sao có thể ôm số tiền đó mà bỏ đi, nhưng còn con linh cẩu? làm sao có thể trừ khử nó mà không bị nó cắn đây. Và rồi cứ như thế, hắn ngồi ngẫm nghĩ ra một cái kế để làm sao có thể trừ khử được con linh cẩu này. Sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, cuối cùng thằng Phát cũng nhớ ra lời bố nuôi nó dặn trước khi truyền phép: “Ba nói thật với con, nếu đã bao giờ muốn nghĩ lại thì chỉ việc dùng hỏa thiêu con linh cẩu. Nhưng con phải hết sức cẩn thận, nói là linh cẩu không chịu được hỏa thiêu, nhưng một khi linh cẩu tiếp xúc với hỏa thiêu, linh cẩu sẽ bộc phát một nguồn sức mạnh vô tưởng. Điều quan trọng nhất là trong lúc đó, con tuyệt đối không được để cho nó cắn…” Phát ngồi ngẫm nghĩ một lúc, hỏa thiêu linh cẩu, làm cách nào để thiêu đốt được nó đây? Rồi một tia ý nghĩ lóe lên trong đầu Phát, hắn như an lòng lắm, mới đặt người xuống và chìm vào giấc ngủ.[/size]
[size=5]Sáng hôm sau, nhỏ Hân đi trực về buổi sáng đã thấy Phát ngồi ngay trước cửa nhà mình từ lúc nào. Hân vờ như không thấy, gạt chân chống xe, tiến lại mở cửa. Thằng Phát đứng lên, cầm tay Hân mà nói:[/size]

[size=5]- Hân à, Hân nghe Phát nói đã.[/size]

[size=5]Hân vùng tay mình ra khỏi tay hắn nói giọng giận giữ:[/size]

[size=5]- Nói cái gì mà nói? Chúng ta chả còn nói cái gì để nói với nhau cả![/size]

[size=5]Mở cửa xong, Hân dắt xe lên nhà, bỏ mặc thằng Phát đứng trơ ngoài cổng. Ngay cái lúc trước khi nhỏ Hân đóng cửa, thằng Phát chợt nói lên một câu:[/size]

[size=5]- Nếu ngày mai anh không còn nữa, thì em hãy đào dưới giường anh lên. Đó là món quà cuối cùng mà anh muốn dành cho em.[/size]

[size=5]Hân nghe được câu đó đó thì lạnh hết cả người, chợt nhỏ dừng tay, nhòm qua khe cửa nhìn thằng Phát, chỉ thấy hắn lặng lẽ đi về. Con linh cẩu như linh tính được rằng chủ nhân mình đang có ý đồ hãm hại, nên nó thường sủa như điên dại cả đêm, lồng lộn cố giằng cái sợi dây xích quấn quanh mình ra. Có thể nói, hai cái xong sắt mà thằng Phát gắn hẳn vào tường có khi cũng không dữ nổi con linh cẩu này được lâu nữa rồi. Cái đêm đó, thằng Phát mua một can xăng bự, hắn quyết tâm đêm nay phải trừ khử con linh cẩu này, vì càng ngày nó càng gây ồn ào mất trật tự, sợ rằng nếu để lâu ngày thì bà còn trong ngõ chợ này sẽ bàn tán và tim ra được chân lý sự việc. Thằng Phát đứng trước mặt con linh cẩu nhìn nó ánh mắt thù hằn, con linh cẩu như đánh hơi được mùi xăng và ý đồ hãm hại của thằng Phát. Nó cất tiếng sủa điên dại, dùng hết sức lực chồm về phía thằng Phát, cố giằng cái sợi dây xích để nhảy vồ vào thằng Phát mà ăn tươi nuốt sống hắn. Thằng Phát mở nắp bình xăng đang cầm trên tay, hắn giận giữ quát lớn:[/size]

[size=5]- Đã đến lúc mà mày trở về địa ngục rồi.[/size]

[size=5]Hắn cầm cái bình xăng mà tạt lia lịa về phía con mực. Giờ đây toàn thân con mực ướt xũng xăng, và xung quanh nó là lênh láng xăng trơn tuột. Con mực như nổi máu điên lên khi bị tạt xăng, nó cố hết sức chồm về phía thằng Phát, nhưng một phần bị hai sợi xích to giữ lại, một phần nữa là sàn nhà lênh láng xăng nên con mực ngã lia lịa. Cuối cùng thằng Phát quẹt một que diêm lên, hắn nói:[/size]

[size=5]- Hy vọng tao sẽ là người cuối cùng gọi mày lên dương gian.[/size]

[size=5]Vừa định ném que diêm về phía con mực, thì hai cái thanh sắt lâu ngày đã gần như bung khỏi tưởng, nay bị con mực giật mạnh cuối cùng đã long ra. Con mực như có đà nhảy chồm lên người thằng Phát ngay trước khi hắn kịp ném que diêm. Cả tấm thân hình to đồ sộ của con mực đè thằng Phát ngã ngửa xuống sàn nhà, tiếc thay cho con mực, que diêm trên tay thằng Phát chưa tắt hẳn mà bén lửa thẳng vào cái tấm thân ướt xũng săng của nó. Chỉ trong tích tắc, toàn thân con mực đã được bao bọc trong một lớp áo khoác lửa. Con mực kêu lên đâu đớn, rồi nó cắn ngay vào cổ thằng Phát. Thằng Phát hét lên, trong ngõ bị tiếng hét của thằng Phát làm cho thức tỉnh. Do sức nóng của ngọn lửa trên người con mực, một phần do vết cắn chí tử vào cổ quá đau. Thằng Phát với cái ghế gỗ nhỏ ở gần bán khách, phang mạnh vào đầu con mực. Con mực bị đánh bất ngờ, nó mất đà ngã khỏi người thằng Phát, một phần nữa bị lửa thiêu quá đau đớn, nó húc đầu vỡ cửa mà chạy ra khỏi ngõ. Thằng Phát ở trong nhà thì đau đơn do bị cắn, một phần cố lấy tay dập lửa trên người. Linh cẩu xổng chuồng, toàn thân bốc cháy, đã gây một chận hỗn loạn cho cả cái ngõ chợ nhỏ này. Người đi trên đường thấy có một con vật đang toàn thân bốc cháy lao về phía mình thì sợ hãi vô cùng. Một số người thương tình nghĩ là con chó này bị thằng chủ nào đó hành hạ, họ cầm nước tạt vào người nó, nhưng lạ thay, nước vào mà lửa trên người con mực không hề bé bớt đi. Ngược lại, nó còn quay ra cắn vào chân những người đang giúp nó nữa. Thấy rằng việc cần thiết nhất là phải giết hạ con chó điên này, người dân phối hợp cùng dân phòng cầm gậy gộc và đá tính đánh chết nó. Hân nghe thấy náo loạn vội chạy xuống nhà mở cổng, cô nhìn qua nhà thằng Phát thì thấy cửa nhà hắn đã bị ai đó đập vỡ tan tành. Nhìn ra xa có thể thấy người dân đang túm năm tụm ba cố để đập một cái gì đó đang bốc cháy nghi ngút. Nhỏ Hân vội chạy ngay sang nhà thằng Phát, nhỏ thấy hắn nằm dưới sàn nhà, hai tay đang cố bịt cái cổ chảy đầy máu. Hân tá hòa chạy lại ngồi bên cạnh đỡ đầu hắn lên mà nói:[/size]

[size=5]- Trời ơi anh Phát! Anh làm sao thế này?[/size]

[size=5]Phát chỉ nhìn Hân mỉm cười, thì ra bấy lâu nay, sau bao nhiều lần đối sử không phải, thì Hân vẫn còn yêu hắn lắm. Hân nhìn Phát nước mắt nghẹn ngào, đang tính nói gì thằng Phát thì hắn đã thều thào lên tiếng trước:[/size]

[size=5]- Hân cứ để Phát nằm đây, Hân ra coi con mực nó có sao không.[/size]

[size=5]Hân lúc này mới nhận ra, con mực đã khồng còn ở cái góc tường quen thuộc nữa. Rồi nhỏ hân như nhận ra, chẳng lẽ cái bãi hoang tàn này là do con mực nó gây ra. Nhỏ Hân còn đang bối rối nhìn thằng Phát như không tin, thì thằng Phát lại thều thào nói thêm:[/size]

[size=5]- Em … em ra coi coi con mực nó có làm sao không đi. Cứ để kệ anh, anh sẽ không sao đâu mà.[/size]

[size=5]Hân nhìn Phát đầy ái ngại, nhưng rồi nhỏ cùng đành để Phát nằm đó mà chạy ra ngoài đám đông.[/size]

[size=5]Quay trở về con mực, người ta dùng gậy đánh đập nó, rồi thì cầm gạch đá ném vào đầu, vào người nó mà coi bộ nó không hề hấn gì. Phải như thế hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi thì cái con vật bốn chân toàn thân bôc cháy đó cũng đã ngã xuống, lửa trên mình nó tự động tắt lịm đi, để lộ ra một con chó ta toàn thân đen xì, trụi lông đang run lẩy bẩy. Hân từ trong đám đông, cố chen lên trên để coi, cái nhìn đầu tiên về phía con vật đang nằm đó thoi thóp khiến cho nhỏ không cầm được nước mắt. Hân chạy về phái con mực mặc cho bao lời can ngăn của người xung quanh. Nhỏ Hân ôm con mực lên, khóc nức nở mà nói:[/size]

[size=5]- Chị của em đây! Cục cưng của chị sao lại ra nông nỗi này?[/size]

[size=5]Chỉ thấy người con mực run lên từng hồi, nhịp tim rất yếu, nó cố ngóc đầu lên thè lưỡi liếm mấy cái lên mặt mặt nhỏ Hân. Con mực liếm đi những giọt nước mắt trên má Hân, như thể nó đang lau đi những giọt nước mắt đó, như nó muốn nói rằng Hân đừng khóc mà tiếc thương cho nó, vì có lẽ cuối cùng nó đã được giải thoát. Rồi nó kêu lên những tiếng ăng ẳng be bé, nó cố vươn đầu nhìn về phia nhà thằng Phát cố vẫy cái duôi đã cháy đen như muốn bảo Hân hãy quan tâm chăm lo cho chủ nó. Thật đúng là một con chó có linh tánh, Hân ôm con mực vào lòng mà khóc òa lên. Chợt có ba người mặc áo trắng tiến về phía nhỏ đó, một người đi đầu thì cầm một cuốn sách dày cộp. Người này đứng đó lật sách ra, rồi ra hiệu cho hai người kia mang con mực đi. Hân cố sức giằng co, chỉ thấy hai người này vừa nhấc con mực ra khỏi tay mình thì con mực trở nên khỏe khoắn hẳn, nó chạy nhảy vui vẻ quanh ba người này. Hân ngồi nhìn mà sững sờ, rồi con mực quay qua Hân sủa lên những tiếng sủa đùa giỡn. Lúc Hân rang tay ra như mời gọi nó nhảy vô lòng mình, con mực nhất quyết không chịu, nó cứ đứng đó vẫy đuôi, rồi quay đầu nhìn về phía nhà thằng Phát, rồi lại nhìn Hân mà sủa như thể muốn Hân mau quay về với thằng Phát. Hần nhìn kĩ con mực, toàn thân một mầu long đen tuyền, bốn trân lông trắng, và trên trán vẫn là vệt lông màu trắng như ngày nào. Chẳng được bao lâu, thì ba người kia bước đi, con linh cẩu cũng vẫy đuôi đi theo, cả người và chó cứ như thế mà dần dần biến mất.[/size]

[size=5]Hân ngồi đờ người ra một lúc, chợt nhỏ thấy người dân trong ngõ đang đứng nhìn nhỏ mà trố mắt ra, Hân nhìn xuống bên cạnh thì thấy con mực chết cháy đã tắt thở vẫn nằm ngay đó. Nhỏ bây giờ mới hiểu ra rằng, thì ra những gì mà cô nhìn thấy là hồn con mực được người ta đưa xuống địa phủ. Hân lấy tay lau nước mắt mà đứng lên, tiến về phía nhà thằng Phát.[/size]

[size=5]Xe cứu thương đã đến, những người bị con mực cắn được người ta đưa ngay vào viện, kể cả thằng Phát. Vào đến nơi, những người bị con mực cắn được chuẩn đoán là nhiễm trùng máu nặng, cần phải lọc máu. Riêng có trường hợp thằng Phát là bị nặng nhất, vết thương sau khi đã được khâu kín vẫn tiếp tục bị rỉ máu, thêm vào đó thằng Phát bị nhiễm trùng máu nặng nhất, nhịp tim yếu, có lẽ chẳng sống được lâu nữa. Nhỏ Hân túc trực bên thằng Phát cả ngày, nhỏ thương thằng Phát lắm, mất hết người thân từ bé, bây giờ sắp gần đất xa trời rồi mà không có một ai họ hàng thân thích bên cạnh cả. Thẳng Phát tỉnh dậy sau một cơn hôn mê, thấy Hân vẫn ngồi nhìn hắn trong nước mắt, Phát thì thào lên tiếng:[/size]

[size=5]- Cám ơn em vì tất cả, anh biết là anh sống cũng chả được bao lâu nữa đâu, có lẽ anh sắp đi theo hầu con mực rồi.[/size]
[size=5]Hân nghe thằng Phát nói thế thì tím tái mặt mày, nhỏ cố kìm nén nước mắt, nhưng có lẽ là không thể, nhỏ nói giọng nghẹn ngào:[/size]

[size=5]- Ai nói anh thế … anh sẽ khỏe thôi mà … anh còn phải chăm sóc em nữa chứ …[/size]

[size=5]Rồi chợt cái Hân khóc òa lên, thằng Phát chỉ mỉm cười rồi hắn nói:[/size]

[size=5]- Có lẽ đã đến lúc anh kể cho em nghe về mọi truyện.[/size]

[size=5]Cái ngày mà thằng Phát bị bán sang Cam Pu Chia, nó bị bán vô nhà thổ làm trai gọi phục vụ những tên già bệnh hoạn. Những tháng ngày đó, nó căm ghét cái lũ nhà giầu lắm tiền nhiều của, nó hận những kẻ giẩu có ỷ vào tiền mà hiếp đáp những người ngèo khó. Rồi nó làm quen với nhiều đứa nhỏ khác trong nhà thổ đó, Phát qua nói chuyện mới thấy nhiều đứa hoàn cảnh còn khó khắn hơn mình, đau lòng hơn là nhiều đứa con bị chính ba má ruột của mình bán đi để lấy tiền. Khoảng thời gian nó ở nhà thổ, thằng Phát thường đứng lên bảo vệ những đứa khác mỗi khi bị chủ ép hầu khách qua sức hay như bị đàn áp. Đến khi thằng Phát đã lớn hơn, mà nó lại chuyên gậy chuyện. Chủ nhà thổ đã bán nó cho bọn khai thác gỗ lậu, tại nơi đây, cuộc sống thằng Phát còn khổ sở hơn. Bị bắt làm việc cả ngày, chưa kể ăn uống thiếu thốn, lại còn bị chúng nó hành hạ dẫ man. Khoảng thời gian đó, cuộc sống đã dạy cho nó một bài học, đó là người nghèo thì sẽ mãi mã nghèo, sống một cuộc sống súc vật. Còn những kẻ giầu có lắm tiền, thì mãi mãi cầm quyền, mà đạp lên đầu những người nghèo khổ khác. Sau sáu năm khổ cực, đắng cay, không thể nào chịu đựng được nữa. Cuối cùng thằng Phát đã bỏ trốn khỏi cái khu khai thác gỗ lậu đó, không biết do số phận hay ma đưa đường quỷ dẫn lối, mà nó đã lạc được vào căn nhà của cha nuôi nó ở ẩn trong rừng, Cha nuôi nó lúc đầu không tính nhận nuôi thằng Phát đâu, nhưng sau khi nghe nó kể về cuộc đời, và hơn nữa là cuộc trốn chạy khỏi cái khu khai thác gỗ lậu mà tìm đến được đây, Cha nuôi nó cũng phải thở dài mà kêu rằng đúng là số phận đã cho nó gặp được ông. Thấy rằng thằng Phát là một dứa trẻ tốt bụng và thực thà, nên ông ta đã nhận nuôi nó. Không lâu sau, bọn buôn lậu gỗ đã phát hiện ra thằng Phát trốn ở lại nhà ông này, do biết tiếng tăm ông ta, nên chúng không dám làm khó dễ mà cam lòng chịu đựng, vì khắp cái nước Cam Pu Chia này có ai là không biết danh cha nuôi nó là một thầy bùa thứ thiệt. Sống với cha nuôi nó một thời gian, Phát thường xuyên được ông ta dắt theo mỗi khi đi trừ tà hay bắt ma. Được một khoảng thời gian, ông ta muốn chuyền phép cho Phát, nhưng thằng Phát chỉ nói với ông ta một câu:[/size]

[size=5]- Học phép thuật để làm gì khi mà còn bao nhiêu người nghèo khó hả cha? Liệu phép thuật của mình có cứu vớt được họ không? hay cũng chỉ là một cái cần kiếm cơm cho bản thân mình.[/size]

[size=5]Cha nuôi thằng Phát nghe được câu này thì chết điếng người. Ông ta vừa giân giữ những cũng thương thằng Phát này hơn, thương hơn vì ông ta không ngờ một đứa trẻ mới có mười mấy tuổi đã có thể nói ra được như thế. Nhiều lân cha nuối hắn đã bắt gặp thằng Phát móc túi người giầu có mà chia cho mấy đứa trẻ ăn xin hoặc nghèo đói. Đã nhiều lần cha nuôi nó đánh và mắng, nhưng xem ra thằng Phát vẫn tiếp tục làm ba cái trò đó. Vào một đêm, đợi khi thằng Phát đã ngủ, cha nuôi đã giấu nó gọi ma xó lên để hỏi chuyện thằng Phát, ma xó có nói rằng thằng phát sau này sẽ chết rất trẻ, tính ra nó chỉ còn sống được mấy năm nữa thôi. Cha nuôi nó nghe được vậy mà còn thương nó hơn. Thế rồi ông giấu nó chuyện này, rồi quyết tâm dạy cho nó thuật luyện linh cẩu và cho nó tiền về lại Việt Nam, ý là muốn nó trước khi chết có cơ hội về lại quê nhà, và hơn nữa là cho nó thực hiện cái lý tưởng của nó, xóa đi cái làn ranh giới giữa giầu có và nghèo đói. Thằng Phát sau khi học về linh cẩu xong thì mừng lắm, nó hứa là nhất định sau này sẽ về thăm cha nuôi. Rồi cái ngày nó về đến Việt Nam, tìm được con mực, luyện cho con mực thành linh cẩu. Sau đó nó hành nghề chộm cắp, và số tiền mà Hân hay như những người khác tìm thấy trong nhà là do hắn đang đêm lẻn vào để. Nói đến đây, Phát mới nói:[/size]

[size=5]- Anh xin lỗi em về tất cả, ngay cả việc con mực nữa.[/size]

[size=5]Cứ tưởng rằng nhỏ Hân sẽ oán trách hắn, nhưng Hân chỉ khóc nhiều hơn, cầm lấy tay hắn mà nói nghẹn ngào:[/size]

[size=5]- Anh à, giầu nghèo là do ý trời, sao mình có thể thay đổi được. Sao không nói với em, có phải anh và em đã bỏ phí mất hơn ba năm trời mình bên nhau không?[/size]

[size=5]Phát cố sức đưa tay lên xoa má Hân mà nói:[/size]

[size=5]- Anh cả cuộc đời này chỉ có yêu mình em thôi, nhưng anh không sứng với em, hi vọng em sẽ tìm được một người chồng tử tế hơn anh, người sẽ thực sự mang lại cho em hạnh phúc.[/size]

[size=5]Nhỏ Hân nghe thằng Phát nói xong câu đó mà òa khóc, nhỏ khóc dữ tợn hơn, nhỏ nắm tay thằng Phát thật chặt như không muốn rời xa. Rồi thằng Phát nằm lại tư thế thẳng người, hắn nói:[/size]

[size=5]- Em nhớ nha, dưới gầm giường là quà cưới của anh cho em… chúc em hạnh phúc …[/size]

[size=5]Thằng Phát thở hắt ra một hơi dài, máy đo nhịp tim kêu lên một tiếng bíp inh tai, thằng Phát đã chết thật rồi.[/size]

[size=5]Đêm hôm đó, tại ngôi nhà của cha nuôi thằng Phát ở Cam Pu Chia, Cha nuôi nó đang nằm ngủ mơ màng. Chợt ông thấy thằng Phát hiện về quỳ xuống mà lạy mình ba lạy. Cha nuôi nó ngồi dậy nhìn thằng Phát, ông ta đã khóc vì trước khi chết, Phát vẫn dữ đúng lời hứa là sẽ về thăm ông. Chỉ mấy giây sau là Phán Quan Đại Nhân và quỷ sai đã hiện lên. Phán Quan Đại Nhân ra lệnh cho quỷ sai trói tay thằng Phát lại mà dắt đi, Phán Quan nói với cha nuối thằng Phát:[/size]

[size=5]- Xin phép ngài cho chúng tôi giắt người đi.[/size]

[size=5]Cha nuôi thằng Phát chỉ biết gật đầu trong nước mắt mà nhìn con nuôi mình tan biến dần đi.[/size]

[size=5]Quay về cái ngõ chở nhỏ, người dân kinh hãi khi mà lúc họ coi lại xác con mực thì thấy chỉ còn xương trắng, mà trên xương là chằng chịt những vết săm đen đỏ. Nghĩ đó là thần thú, người ta cũng lập mộ chôn cất nó tử tế.[/size]

[size=5]*Lời Bình: sống trên cõi đời này, mỗi người đều có một cái số phận riêng. Có thể là trả nợ mà cũng có thể là hưởng phúc từ kiếp trước. Chúng ta dù có lòng tốt đến đâu, cũng không thể thay đổi cái đạo lý đó được. Luật nhân quả luôn tuần hoàn, mạnh như Linh Cẩu mà cũng còn bị trấn áp bởi ngà voi, tựa như ngũ hành tương sinh tương khắc vậy[/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)