Ảnh - truyện vui 2015-03-13 04:05:29

[Tiểu thuyết] Sự im lặng của bầy cừu - chương 16 ~ 20


Tác giả: Thomas Harris


Chương 16

Catherine Baker Martin nằm dài dưới giếng, cách sàn hầm năm thước. Hơi thở và nhịp tim vang trong bóng tối. Đôi khi nỗi sợ chụp lấy người cô như một tay thợ săn vồ con chồn. Có khi cô nhận thức được: cô bị bắt cóc nhưng không biết do ai. Cô biết mình không mơ; trong cái màn đêm tối đen này, cô nghe được tiếng mí mắt của mình khi nhắm mắt lại.
Bây giờ cô cảm thấy đỡ hơn lần đầu tiên cô tỉnh lại. Cơn choáng váng gần như không còn nữa, và cô thở dễ dàng hơn. Cô có thể nhận được trên, dưới và gần như biết được tư thế của thân thể cô.
Vì cứ ép mình trên sàn xi măng, nên cô cảm thấy đau ở bả vai, hông và đầu gối. Đây là phần dưới. Còn phần trên là cái thảm sần sùi mà cô bò trên đó lúc ánh đèn chói chang đã làm cô chói mắt. Cô không còn nhức đầu nữa, nhưng bị đau ở các ngón của bàn tay trái. Chắc ngón áp út bị gãy rồi cũng nên.
Cô mặc một bộ quần áo liền nhau có lót bông, làm cho cô cảm thấy kỳ kỳ. Cái y phục này sạch và có mùi thuốc làm mềm vải; nền đất cũng sạch. Ngoài xương và mấy miếng rau mà tên bắt cô bỏ qua cái lỗ trống, chỉ có tấm thảm và một cái xô bằng nhựa có cột một sợi dây ở tay cầm. Có vẻ như một sợi chỉ coton, giống như thứ người ta dùng để làm bếp và nó biến mất trong bóng tối.
Catherine Martin cử động rất thoải mái, nhưng cô không có nơi nào để đi. Cái nền hình thuẩn khoảng hai thước rưỡi trên ba, với một lỗ thoát nước ở ngay giữa. Đây là đáy của một cái giếng lớn có nắp. Các thành bằng xi măng hơi uốn cong lên phía trên.
Có phải cô đang nghe tiếng động, hay tiếng của nhịp tim? Mấy tiếng động phát từ bên trên, gần như ngay trên đầu cô. Ngục tối này là thành phần của một hầm nằm ngay dưới nhà bếp. Có tiếng chân trên sàn gạch và tiếng nước chảy. Tiếng xào xạc của móng chó trên tấm thảm nhựa. Không gì khác nữa, và một ánh đèn vàng yếu ớt trên lỗ trống khi người ta bật đèn trong tầng hầm. Bất ngờ một ánh đèn sáng trưng rọi xuống giếng và lần này cô ngồi lên, lấy tấm thảm phủ lên hai chân mình, nhất định nhìn xem là cái gì. Cô cố nhìn qua khe các ngón tay để mắt cô quen dần với ánh sáng; bóng của cô nhảy múa trên vách khi một đèn chiếu được thòng xuống giếng ở đầu một sợi dây.
Cô giật mình khi thấy cái xô được kéo dần lên ánh sáng. Cô cố nén nỗi sợ, tuy nhiên cô vẫn thốt ra lời.
- Gia đình tôi sẽ trả tiền - cô nói. - Tiền mặt. Mẹ tôi sẽ trả tiền ngay mà không hỏi bất cứ thứ gì. Số điện thoại riêng của bà - Một cái bóng rớt xuống người cô, đó là một cái khăn. - Số điện thoại của bà là 202…
- Cô hãy lau mình đi.
Vẫn cái giọng kỳ lạ đó, cái giọng nói chuyện với con chó. Một cái xô khác được thòng xuống, trong đó có nước nóng và xà bông.
- Cô hãy cởi quần áo ra và lau mình đi nếu không tôi lấy vòi xịt nước đó - Và tiếng nói đó bắt đầu xa hơn để nói với con chó - Đúng thế, sẽ là vòi nước, có đúng vậy không, tình yêu của tim ta, sẽ là vòi nước.
Catherine nghe tiếng chân và móng trên sàn nhà ngay trên đầu cô. Cô không còn thấy hai hình nữa giống như lần đầu tiên đèn được bật sáng. Cái giếng cao bao nhiêu cô không thể đoán được? Sợi dây của cái đèn chiếu có chắc không? Cô có thể nào cột nó vào cái y phục này để chụp lấy cái gì đó không? Trời ơi, làm cái gì đó chứ! Các vách quá trơn tru… một cái ống trơn tru đi lên trên.
Có một khe nứt trên xi măng, một khiếm khuyết nhỏ có thể nhìn thấy được, cách đầu cô khoảng ba mươi phân, quá cao để cô có thể với tới. Cô cuộn tấm thảm lại càng chặt càng tốt, và lấy cái khăn cột vào đó. Cô bước lên đứng trên đó, người chao đảo, thọc được các móng tay vào trong khe nứt để không té, và nhìn cái đèn. Đây là một cây đèn có chao, treo trên thành giếng, cách cánh tay đưa thẳng của cô khoảng ba thước. Không khác gì muốn chạm lấy mặt trăng. Bất chợt tiếng bước chân hắn trở lại đó, tấm thảm lắc lư buộc cô phải bước xuống. Một cái gì đó như một cái vảy rớt ngay trước mặt cô.
- Cô hãy lau mình đi, toàn bộ cơ thể nghe không.
Trong xô có một găng tắm, một lọ kem dưỡng da đắt tiền.
Cô làm theo, nổi da gà ở hai cánh tay và đùi, hai núm vú săn lại vì lạnh và đau nhói, ngồi xuống cạnh cái xô nước nóng thật gần vách tường.
- Bây giờ hãy lau mình đi và thoa kem lên khắp mình cô. Hãy chà cho thật mạnh đấy.
- Cô hãy lượm mấy thứ dơ và rửa sạch cái nền đi.
Cô tuân theo lệnh, thu nhặt xương và mấy miếng rau vụn. Cô bỏ chúng vào trong xô và rửa các vết mỡ nhỏ trên sàn xi măng. Gần bức tường có một cái gì đó. Cái vảy rớt từ khe nứt là một móng tay có sơn bị gãy ra.
Cái xô được kéo lên.
- Mẹ tôi sẽ trả tiền - Catherine Martin nói - mà không có câu hỏi nào. Bà sẽ cho anh khá nhiều để cho anh trở thành giàu có. Nếu vì một lý tưởng nào đó, Iran hoặc Palestine, hay Phong trào giải phóng Người Da Đen, bà cũng sẽ chuyển tiền được. Anh chỉ cần…
Đèn được tắt. Màu đen hoàn toàn và tuyệt đối.
Cô giật mình khi cái xô rớt xuống cạnh cô. Cô ngồi trên thảm và suy nghĩ thật mãnh liệt. Bây giờ cô biết kẻ bắt cóc cô là một tên người Mỹ da trắng và chỉ hành động một mình. Cô cố làm ra vẻ như không biết hắn ta là ai, trắng hay đen, một mình hay không, như các kỷ niệm tại bãi đậu xe bị xóa sạch mấy cú đánh trên đầu. Cô đã cố làm cho hắn tin là hắn có thể thả cô về mà không sợ gì cả. Nhưng tâm trí cô làm việc, làm việc thật quá hiệu nghiệm.
Cái móng tay… một người nào khác đã bị nhốt trong cái giếng này. Một phụ nữ, một thiếu nữ. Bây giờ cô ấy đâu rồi? Hắn đã làm gì cô ta?
Nếu cô không quá bối rối, mất phương hướng, cô không phải mất nhiều thời giờ đến thế để tìm hiểu đâu. Chính chai kem đã soi sáng cho cô. Da. Cô biết ai đang giam giữ cô. Điều xác tín này dội lên mình cô như một chảo nước sôi và cô hét lên, té lăn xuống tấm thảm mà vẫn cứ hét, rồi đứng dậy cào lên vách giếng; rồi cô nằm xuống thẳng người trên thảm, cong người lên như một cây cung, hai tay nắm lấy tóc.

Đồng tiền xu của Clarice rơi vào trong máy điện thoại trả tiền trong cái phòng khách tồi tàn dành cho các y tá phụ. Cô quay số của chiếc xe tải.
- Crawford đây.
- Tôi gọi cho ông từ một phòng điện thoại ngoài khu giam an toàn tối đa. Bác sĩ Lecter hỏi tôi có phải con bướm không, nhưng ông ta không muốn giải thích. Ông ta chỉ nói Buffalo Bill cần Catherine Martin bởi vì, “hắn muốn có một áo vét có núm vú”. Ông ta đồng ý thương lượng. Ông ta chờ “một đề nghị hấp dẫn hơn” của bà thượng nghị sĩ.
- Chính ông ta kết thúc cuộc nói chuyện à?
- Đúng vậy.
- Theo cô thì trong bao lâu, ông ta đồng ý tiếp chuyện lại?
- Theo tôi thì trong vài ngày tới đây thôi, nhưng tôi muốn tấn công lại ngay, nếu tôi có ngay một đề nghị khác của bà thượng nghị sĩ.
- Có ngay, đúng là từ thích hợp đấy. Chúng ta đã nhận diện được cô gái ở Virginie. Danh chỉ của một người mất tích, quê quán tại Détroit, cách đây khoảng ba mươi phút vừa soi sáng các cơ quan nhận dạng của chúng ta như một cây Noel vậy. Đó là Kimberly Jane Emberg, hai mươi hai tuổi, mất tích tại Détroit từ ngày 9 tháng hai. Chúng tôi đã cho càn quét khu vực đó để truy tìm nhân chứng. Theo ý kiến của vị bác sĩ pháp y của Charlottesville. Cô ta chết vào ngày 11, mà cũng có thể là ngay vào ngày 10.
- Như vậy, hắn chỉ giam cô ta có ba ngày thôi.
- Thời hạn đó càng ngày càng bị thu hẹp và điều này không làm ngạc nhiên bất cứ ai. - Giọng của Crawford vẫn bình thản. - Hắn đã giam giữ Catherine Martin gần được hai mươi sáu giờ rồi. Tôi nghĩ nếu Lecter thật sự muốn tiết lộ, ông ta phải làm điều này trong lần thăm viếng tới của cô. Hiện giờ tôi đang ở tại văn phòng Baltimore, xe tải đã chuyển cho tôi cuộc gọi của cô. Nếu cần nhắm mắt một lúc, tôi có một phòng cho cô tại Hojo, chỉ cách bệnh viện có vài trăm thước thôi.
- Ông ta đang dè chừng đấy ông Crawford. Ông ta nghĩ ông có thể ngăn cản bất cứ sự cải thiện nào cho tình trạng của ông ta. Điều ông ta nói về Buffalo Bill, tôi phải đánh đổi với một thông tin về cá nhân tôi. Tôi không nghĩ có bất cứ mối tương quan đích thực nào giữa các câu hỏi của ông ta với vụ án của chúng ta… Ông có muốn biết ông ta đã hỏi gì không?
- Không.
- Có lẽ vì thế mà ông không muốn có máy ghi âm phải không? Ông nghĩ là sẽ dễ hơn cho tôi, và tôi sẽ dễ dàng chấp nhận nói chuyện với ông ta hơn, thỏa mãn ông ta, nếu như không có một ai khác nghe được tôi?
- Có thể có một lời giải thích khác: nếu tôi hoàn toàn tin vào phán đoán của cô, cô Starling? Là khi tôi nghĩ cô là con chủ bài tốt nhất của tôi và tôi muốn bảo vệ cô chống lại một tá người chỉ có thể hiểu được sau đó. Như thế, tôi có cần cô mang theo máy ghi âm không?
- Thưa ông, không. - “Ông biết sử dụng nhân viên, có phải không ông Crawford?” - Thế chúng ta có thể đề nghị gì với bác sĩ Lecter?”
- Hai hoặc ba thứ mà tôi sẽ gởi cho cô. Chúng sẽ đến đó trong năm phút nữa, trừ phi cô muốn nghỉ một chút.
- Tôi muốn giải quyết việc này ngay tức thì. Bảo họ hỏi Alonzo và nói với người này là tôi sẽ đến gặp anh ta trong năm phút nữa tại hành lang, ngay cửa ra vào Khu 8.
Clarice đi qua lại trong căn phòng khách tồi tàn. Cô là điểm sáng duy nhất trong căn phòng.
Chúng ta ít khi chuẩn bị trước cho một cuộc dạo chơi trên các cánh đồng hoặc trên những con đường mòn đầy sỏi đá; chúng ta làm việc đó ngay dưới những nơi không cửa sổ, các hành lang bệnh viện, những căn phòng như căn phòng này đây với bộ đi văng bằng chất tổng hợp nứt nẻ và cái gạt tàn mang nhãn hiệu Cinzano. Trong những nơi như chỗ này đây, với rất ít thời gian, chúng ta chuẩn bị các bộ tịch của chúng ta, học thuộc lòng, để rồi thực hiện mỗi khi chúng ta cảm thấy hoảng sợ, đứng trước Định mệnh. Clarice đã đủ lớn để hiểu điều này nên cô không để cho không khí của căn phòng này ảnh hưởng đến cô.
Cô bước qua lại, khua tay múa chân.
- Tốt rồi, cô bạn già của tôi, - cô nói lớn tiếng. Cô nói với Catherine Martin trong khi cô nói với chính mình. - Chúng ta mạnh hơn căn phòng chết tiệt này, - cô tiếp tục nói lớn tiếng. - Chúng ta mạnh hơn cái nơi đang giam giữ cô. Tôi thề với cô đấy. Tôi xin thề với cô đấy. - Đột nhiên cô lại nghĩ đến các thân sinh quá cố của mình. Cô tự hỏi không biết họ có cảm thấy xấu hổ vì cô không, không cần biết câu hỏi này có căn cứ nào không, như chúng ta vẫn thường làm. Câu trả lời là không, họ sẽ không cảm thấy hổ thẹn vì cô.
Cô đi rửa mặt và bước ra ngoài hành lang.
Alonzo đang đứng đó với cái gói được Crawford gởi đến. Nó chứa đựng một thẻ nhân viên FBI và các chỉ thị. Cô đọc thật nhanh trong ánh sáng hành lang và nhấn vài cái nút để Barney mở cửa cho cô vào bên trong.

Chương 17

Bác sĩ Lecter ngồi tại bàn, đang xem xét mớ thư từ của mình. Clarice thấy dễ tiếp cận phòng giam hơn khi ông ta không nhìn.
- Bác sĩ - cô khẽ gọi.
Ông ra hiệu cho cô giữ im lặng. Sau khi đọc xong lá thư, ông bắt đầu suy nghĩ, ngón cái của bàn tay sáu ngón của ông chống ngay cằm còn ngón trỏ thì để trên cạnh sống mũi.
- Cô nghĩ sao về cái này? - Ông hỏi và để tờ văn kiện của văn phòng sáng chế vào trong mâm chuyền thức ăn.
- Về việc cái đồng hồ thập tự giá của tôi. Người ta không đồng ý cấp bằng sáng chế cho tôi, nhưng người ta khuyên tôi xin bản quyền cho mặt đồng hồ. Đây, cô hãy nhìn xem. Có thể cô đã nhận thấy phần lớn các cảnh đóng đinh lên thập tự, các bàn tay chỉ, cứ cho là ba giờ kém mười lăm hoặc có sớm lắm cũng là mười giờ kém mười lăm, trong khi các chân thì chỉ đúng sáu giờ. Trên mặt đồng hồ, Jésus bị đóng trên thánh giá còn hai tay thì quay để chỉ giờ chính xác như trên các đồng hồ của Walt Disney vậy. Các chân vẫn ở tại vị trí sáu giờ trong khi ở phần trên, kim gió tạo vầng hào quang. Cô nghĩ sao?
Cấu trúc của hình vẽ thật xuất sắc. Còn cái đầu là chính đầu của ông ta.
- Ông sẽ mất rất nhiều chi tiết khi nó được thu nhỏ xuống bằng kích cỡ của một đồng hồ - Clarice nói.
- Thật không may là đúng như vậy, nhưng cô nghĩ sao với các đồng hồ quả lắc? Cô nghĩ có phiêu lưu lắm không nếu không có bằng sáng chế?
- Ông sẽ mua đồng hồ thạch anh, phải không? Nhưng chúng đã được cấp bằng sáng chế rồi. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi cho là bằng sáng chế chỉ được áp dụng cho các bộ máy trong khi các hình vẽ được bản quyền bảo vệ.
- Đó chỉ là luật thương mại. Những thứ đó đâu còn tồn tại trong FBI đâu.
- Tôi có một đề nghị cho ông đây - Clarice nói và mở cặp mình ra.
Barney đi tới. Cô đóng cặp lại. Cô thầm ghen tị trước vẻ bình tĩnh uy nghiêm của Barney. Anh ta không mang bộ mặt của một tên nghiện ngập mà biểu lộ một sự hiểu biết bao la.
- Xin thứ lỗi cho tôi - anh ta nói - nhưng cô có rất nhiều giấy tờ để sắp xếp. Trong tủ hốc tường có một cái bàn, một cái bàn học trò mà các ông bác sĩ tâm lý học luôn sử dụng. Cô có muốn lấy nó ra không?
Các hình ảnh học trò. Có hay không?
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa, bác sĩ Lecter?
Ông đưa bàn tay được mở thẳng ra.
- Được rồi Barney, cám ơn anh.
Cô đã được bố trí còn Barney thì ở đầu kia hành lang.
- Bác sĩ Lecter, bà thượng nghị sĩ có một đề nghị thật hấp dẫn cho ông đây.
- Tôi mới là người phán đoán. Cô đã có thời giờ để tiếp xúc bà ta rồi à?
- Rồi. Bà ta chơi ván bài lật ngửa với ông. Đây là tất cả những gì bà ta có thể đạt được, vì thế sẽ không có chuyện mặc cả. Đây là tất cả những gì bà ta đề nghị với ông - Cô ngước lên khỏi cái cặp của mình.
Bác sĩ Lecter, kẻ đã giết chín mạng người, nhìn cô với cái mũi tì trên các đầu ngón tay của mình. Trong nơi sâu thẳm của đôi mắt, chỉ là màn đêm mù mịt.
- Nếu ông giúp chúng tôi bắt được Buffalo Bill kịp lúc để cứu Catherine Martin, ông sẽ được chuyển đến bệnh viện Oneida Park dành cho cựu chiến binh, bang New York, trong một phòng có cửa sổ nhìn ra cánh rừng quanh đó. Các biện pháp an ninh tối đa vẫn được duy trì. Người ta sẽ yêu cầu ông đánh giá các trắc nghiệm tâm lý học viết tay của vài tù nhân liên bang, mà chúng không nhất thiết phải thuộc tổ chức của nơi đó. Ông phải làm việc mù: nghĩa là không có lý lịch. Ông sẽ nhận được sách trong chừng mực nào đó có thể - Cô ngước mắt lên.
- Còn chuyện hay hơn nữa - cô nói tiếp - Mỗi năm, ông sẽ được ra khỏi đó một tuần lễ và ông sẽ đến đây - Cô đặt tấm bản đồ lên mâm chuyền. Nhưng bác sĩ Lecter không kéo vào bên trong.
- Tại đảo Plum - cô giải thích - Mỗi bữa trưa, ông có thể đi dạo trên bãi cát hoặc tắm biển mà không có sự kiểm soát nào cách đó bảy mươi lăm thước.
- Còn nếu tôi từ chối?
- Ông có thể gắn màn lên các bức tường bê tông của ông, như thế sẽ bắt mắt hơn. Chúng tôi không thể sử dụng lời hăm dọa với ông, bác sĩ Lecter. Những gì tôi đem đến cho ông, là một cách để tiếp cận được ánh sáng mặt trời.
Cô không nhìn ông ta. Cô không muốn đương đầu với cái nhìn của ông, vì đây không phải là một sự đối đầu.
- Nếu tôi muốn giúp các người thì Catherine có đến gặp tôi không, để nói về tên bắt cóc cô ta không? Một mình tôi thôi?
- Được, ông cứ xem như là một xác tín đi.
- Cô làm sao biết được?
- Đích thân tôi sẽ chở cô ta đến gặp ông.
- Nếu cô ta muốn.
- Như thế thì phải hỏi cô ta phải không?
Ông kéo cái mâm vào trong và thốt lên “đảo Plum”.
- Ở miền cực bắc của Long Island - Clarice tiếp lời
- Đảo Plum. Trung tâm nghiên cứu thú y của đảo Plum. Có nghĩa là Trung tâm nghiên cứu bệnh dịch hạch của trâu bò. Hấp dẫn thật!
- Đó chỉ là một phần của hòn đảo, nó có một bãi biển và một căn nhà tuyệt đẹp. Khi mùa xuân đến, chim nhạn biển đến làm tổ tại đó.
- Nhạn biển - Bác sĩ Lecter thở dài. Ông hơi nghiêng đầu qua một bên, cái lưỡi thò ra đụng vào ngay giữa môi trên. - Nếu tôi chấp thuận, Clarice, thì phải có cái gì đó bảo đảm chứ. Có qua có lại mà. Tôi nói cho cô vài điều và cô nói cho tôi vài điều.
- Đồng ý - Clarice đáp lại.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một phút sau ông mới chịu nói ra điều khoản của mình.
- Một con sâu sẽ biến thành nhộng trong một cái kén. Tiếp đến con côn trùng chui ra khỏi cái vỏ bí mật đó trong hình dáng của một côn trùng. Clarice, cô có biết côn trùng là gì không?
- Một con côn trùng trưởng thành có cánh.
- Rồi cái gì nữa?
Cô lắc đầu.
- Đó là một từ về phân tích tâm lý học. Côn trùng, là một hình ảnh liên quan đến cha mẹ được chôn sâu trong tiềm thức trong thời thơ ấu và liên quan với tình trạng cảm xúc của đứa trẻ. Từ này xuất phát từ những hình tượng nửa người bằng sáp mang hình ảnh của tổ tiên mà những người La Mã khiêng theo trong lúc làm tang lễ… Ngay cả anh bạn Crawford điềm đạm của chúng ta phải nắm bắt được ý nghĩa của cái kén chứ.
- Điều đó không cho một ý nghĩa lý thú nào hết, ngoại trừ việc so tên những người đặt mua báo chuyên về côn trùng học với danh sách các tên thủ phạm tính dục đã có tên trong bản danh mục của chúng tôi.
- Trước hết, chúng ta để cái tên Buffalo Bill qua một bên đi. Nó đánh lừa đấy và không hề liên quan với con người mà các người đang truy tìm. Chúng ta hãy gọi nó là Billy. Tôi sẽ nói tóm tắt cho cô những suy nghĩ của tôi. Sẵn sàng chưa?
- Rồi, thưa ông.
- Cái kén mang ý nghĩa của một sự thay đổi, từ một con ấu trùng thành một con bướm ngày hay đêm gì đó. Billy muốn thay đổi, ít ra đó là điều hắn ta muốn. Hắn may cho mình quần áo phụ nữ với những thiếu nữ thật. Điều đó cắt nghĩa hắn có thể lấy một cái gì đó vừa vặn cho hắn từ các thiếu nữ đó. Số lượng các nạn nhân làm cho hắn xem như một chuỗi lần lột xác. Hắn hành động trong một ngôi nhà, cô có hiểu vì sao không?
- Lúc đầu, hắn treo cổ các nạn nhân tại cầu thang.
- Đúng vậy.
- Theo những gì tôi biết thì không có mối liên quan nào giữa hội chứng chuyển đổi giới tính với bạo lực. Thường các tên thay đổi giới tính là những người bị động
- Đúng vậy Clarice. Có khi người ta bắt gặp khuynh hướng thích mổ xẻ, về mặt thẩm mỹ, các tên chuyển đổi giới tính là những người khó thỏa mãn nhất, và gần chỉ có thế thôi. Bill chưa phải là một tên chuyển đổi giới tính thực thụ. Các người gần bắt hắn được rồi, Clarice, cô có nhận ra điều đó không?
- Thưa không, bác sĩ Lecter.
- Tốt rồi. Vậy cô có muốn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra sau cái chết của cha cô?
Clarice nhìn vào cái mặt bàn đầy vết xước.
- Tôi sẽ ngạc nhiên nếu câu trả lời đang nằm trong mớ giấy tờ của cô.
- Mẹ tôi đã giữ được chúng tôi trong khoảng hơn hai năm.
- Bằng cách nào?
- Bà làm bồi phòng trong một khách sạn ven đường vào ban ngày và làm bếp trong một quán ăn nhanh lúc chiều tối.
- Và rồi sao nữa?
- Vì thế tôi mới đến ở tại nhà của một người bà con tại Montana.
- Chỉ mình cô thôi?
- Tôi là chị cả.
- Một ngân phiếu năm trăm đôla.
- Rất lạ là cha cô không có bảo hiểm. Mà Clarice, cô nói với tôi cha cô làm va chạm con trượt của khẩu súng vào cánh cửa xe ông ta, phải không?
- Đúng.
- Không.
- Xảy ra vào ban đêm à?
- Phải.
- Ông không có súng ngắn sao?
- Không.
- Ông làm việc ban đêm, với một chiếc xe bán vận tải, và chỉ trang bị với một khẩu súng trường… Mà này Clarice, có phải ông ta đeo ở thắt lưng một thiết bị nhỏ để kiểm tra việc tuần tiểu không? Cái loại máy có nhiều chìa khóa có thể mở được các hộp gắn tại các trụ điện nằm rải rác trong khắp thành phố, những chìa khóa mà người sử dụng phải tra vào các ổ khóa trong một thời gian nhất định? Để các quan chức biết là họ không ngủ. Nào Clarice, nói thử xem ông ta có mang một cái thiết bị như thế không?
- Có.
- Cha cô không phải là cảnh sát, Clarice, ông là một người gác đêm. Đừng có chối, tôi sẽ biết ngay.
- Chức vụ chính thức của ông là “nhân viên gác đêm của thành phố”.
- Và cái đó đâu rồi?
- Ông muốn hỏi cái gì?
- Cái thiết bị đó? Nó ra sao sau khi cha cô bị thương?
- Nếu cô nhớ lại, đừng quên nói cho tôi biết nhé!
- Đúng. Tôi nhớ rồi… Ông thị trưởng có đến bệnh viện và đòi mẹ tôi phải giao lại cái thiết bị kiểm tra đó cùng cái huy hiệu. - Cô đã quên béng chi tiết này. Tên thị trưởng khốn nạn đó, trong bộ vét thể thao và giày mua lạc xon của Hải quân. - Có qua có lại mà bác sĩ Lecter.
- Trong một khoảnh khắc nào đó, cô có nghĩ là mình đã bịa ra toàn bộ câu chuyện này không? Không, nếu cô bịa chuyện này, nó cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả. Chúng ta đang nói về những người chuyển đổi giới tính. Cô có nói là bạo lực và một thái độ tàn bạo sai lệch không hề liên quan với việc chuyển đổi giới tính. Không sai. Cô có nhớ những gì chúng ta đã nói về sự giận dữ được xem như sự dâm đãng và bệnh lupút bắt chước chứng mày đay không? Billy không phải là một tên chuyển đổi giới tính, Clarice à, nhưng hắn tin mình là như thế và cố hết sức mình để trở thành như thế. Tôi nghĩ hắn đã cố làm rất nhiều việc đấy.
- Ông nói là chúng tôi gần bắt được hắn.
- Có ba trung tâm phẫu thuật lớn về chuyển đổi giới tính: John Hopkins, Trường đại học Minnesota và Trung tâm Y khoa Colombus. Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu hắn không liên lạc đến một trong ba trung tâm này để xin chuyển đổi giới tính mà người ta đã từ chối việc đó.
- Vì lý do gì người ta từ chối cuộc phẫu thuật đó, điều đó chứng minh được điều gì?
- Cô rất nhạy bén, Clarice. Lý do thứ nhất là cái lý lịch tư pháp. Chỉ cần một tội phạm nhẹ thôi cũng đủ loại bỏ một người dự tuyển, trừ phi tội đó rất nhẹ và có liên quan đến vấn đề giới tính của anh ta. Như cải trang tại nơi công cộng, một cái gì đó đại loại như thế. Nếu anh ta che giấu một trọng tội, các trắc nghiệm về nhân cách sẽ tiết lộ ra ngay.
- Bằng cách nào?
- Cô phải biết là những thứ gì để có thể rà soát lại có phải không?
- Đúng vậy.
- Tại sao cô không hỏi thử bác sĩ Bloom xem sao?
- Tôi thích hỏi ông hơn.
- Thế cô hy vọng rút ra được gì với tất cả những thứ này, Clarice: một sự tăng lương hay sự thăng cấp? Hiện giờ cô đang là gì, một nhân viên bậc 9 phải không? Trong thời buổi này, một nhân viên bậc 9 nhỏ bé lãnh được bao nhiêu?
- Trước tiên là một cái chìa khóa cho cánh cửa lớn. Chuyện đó có liên quan gì với việc chẩn đoán chứ?
- Clarice, cô có thích bang Montana không?
- Tạm tạm thôi.
- Mối quan hệ của cô với người chú họ ra sao?
- Chúng tôi rất khác nhau.
- Họ như thế nào?
- Kiệt quệ vì công việc làm.
- Họ có con không?
- Không.
- Thế họ ở đâu?
- Trong một nông trại.
- Họ nuôi cừu à?
- Cô đã ở đó bao lâu?
- Bảy tháng.
- Lúc đó cô mấy tuổi?
- Mười tuổi.
- Tổ ấm của dòng Luther ở Bozeman.
- Hãy nói thật đi.
- Đó là sự thật.
- Cô cứ vòng quanh mãi. Nếu cô cảm thấy mệt, chúng ta có thể gác chuyện này lại cho đến cuối tuần. Tôi cũng bắt đầu thấy chán rồi đấy. Nhưng nếu cô muốn tiếp tục?
- Chúng ta tiếp tục, bác sĩ Lecter.
- Được thôi. Thế là người ta bắt một đứa bé ra khỏi mẹ nó để đưa nó đến ở tại một nông trại ở Montana. Một nơi chăn nuôi cừu và ngựa. Ở xa mẹ, bị hấp dẫn bởi mấy con thú… - Bác sĩ Lecter ra hiệu cho Clarice nói tiếp.
- Thật tuyệt vời. Tôi có một phòng riêng cho một mình tôi, với một tấm thảm da đỏ trên sàn nhà. Họ để cho tôi cưỡi ngựa… họ dẫn tôi đi dạo trên một con ngựa cái… gần như bị đui. Hầu hết mấy con ngựa có một bệnh nào đó. Chúng đi khập khiễng hoặc bị bệnh. Vài con được nuôi lớn cùng mấy đứa trẻ và chúng khẽ hí lên mỗi khi tôi ra khỏi nhà vào lúc sáng để đi học bằng xe buýt.
- Rồi sao?
- Tôi nhận thấy có cái gì đó lạ trong chuồng ngựa. Họ có đặt một bộ yên cương trong dây. Mới đầu tôi nghĩ đây là một loại mũ xưa. Khi tôi cầm lên, tôi thấy có chữ “Dùng để giết ngựa của W. W.Greener.” Đó là một loại mũ chỏm hình chuông và ở trên có một lỗ để bắn một viên đạn vào. Có lẽ là loại nòng 32.
- Họ chăm sóc ngựa để sau đó giết chúng.
- Đúng vậy.
- Và người ta giết chúng tại nông trại.
- Chỉ những con được dành cho các xưởng làm keo và phân bón. Người ta có thể chất sáu con ngựa chết một trên chiếc xe tải. Với những con để làm thức ăn cho chó, họ giao chúng sống.
- Còn con ngựa cái mà cô thường cưỡi?
- Cả hai chúng tôi đã bỏ trốn.
- Cô có đi xa không?
- Tôi sẽ nói nếu ông cho tôi biết về việc chẩn đoán.
- Không.
- Sẽ hay hơn nếu cô mang đến cho tôi một bản về chế độ y tế của một trong các trung tâm này, cụ thể là: chuỗi trắc nghiệm gồm thang độ Wechsler-Bellevue, trắc nghiệm cá nhân con người-cây-nhà, trắc nghiệm Rorschach, chân dung tự họa, hệ thống chủ đề của Murray, đương nhiên là phải có trắc nghiệm nhiều giai đoạn của Minnesota, và hai hay ba cái khác nữa, cái của Jenkins, mà theo tôi nghĩ là do Trường đại học New York soạn thảo. Chắc cô cần một cái gì đó mà người ta có thể phát hiện thật mau, có phải vậy không, Clarice?
- Hãy xem nào… một người đàn ông mà các kết quả trắc nghiệm sẽ khác với những thứ của một người chuyển đổi giới tính thực thụ. Tốt. Với trắc nghiệm con người-cây-nhà, hãy tìm một người nào không vẽ mặt người phụ nữ trước tiên. Đó là hình mà phần nhiều các tên chuyển đổi giới tính nam vẽ trước, và họ rất chú trọng đến các đồ trang sức của nữ giới. Các hình ảnh của nam giới chỉ là những bản in đơn thuần, với vài ngoại lệ đáng chú ý.
- Cô hãy tìm hình vẽ của một ngôi nhà không có những tô điểm vào loại “một tương lai xán lạn”, không có xe đẩy con nít trước cửa, không có rèm ở cửa sổ, và cũng không có hoa trong sân.
- Người ta có hai loại cây cho các tên chuyển đổi giới tính: cây liễu rủ với lá sum sê và các chủ đề về sự hoạn. Những cây bị xén ở bìa hình vẽ hoặc của trang giấy, các hình ảnh về sự hoạn, tất cả đều tràn đầy sức sống trong các hình vẽ của những tên chuyển đổi giới tính thực thụ. Những gốc cây đầy hoa và trái, đó là sự khác biệt rõ rệt rất quan trọng. Chúng không hề giống như các cây đã chết, bị chặt xén bớt, rùng rợn mà người ta thường bắt gặp trong các hình vẽ của những người bệnh tâm thần. Đó là một dấu hiệu tốt, cái cây của Bill sẽ rất rùng rợn. Tôi có nói nhanh quá không?
- Thưa không, bác sĩ.
- Khi vẽ hình của chính mình, một tên chuyển đổi giới tính luôn vẽ gần như trần truồng. Với các phiếu TAT, cô không nên để cho mình bị đánh lừa bởi sự hình thành ý niệm về một chứng giống như chứng hoang tưởng bộ phận, rất phổ biến trong số các chủ thể chuyển đổi giới tính thích cải trang; bọn chúng thường hay gặp rắc rối với cảnh sát. Cô có muốn tôi tóm tắt lại không?
- Có đấy, tôi rất thích.
- Cô phải cố gắng có được một danh sách của những người đàn ông bị ba trung tâm trên từ chối một cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Trước hết hãy kiểm tra những tên bị từ chối vì lý lịch tư pháp, nhất là những tên trộm. Trong số những đứa muốn che giấu một quá khứ phạm tội, cô nên tìm những trường hợp của các vấn đề nghiêm trọng trong thời thơ ấu, được kết hợp với bạo lực. Có thể là một sự giam giữ trong khi chúng còn trẻ. Kế tiếp cô chuyển qua các trắc nghiệm. Cô muốn kiếm một người đàn ông da trắng, khoảng ba mươi lăm tuổi, và hơi to con. Nhớ nghe, Clarice, hắn ta không phải là một tên chuyển đổi giới tính. Hắn tưởng mình là thế; hắn sẽ không hiểu vì sao người ta không muốn giúp đỡ hắn và điều đó làm cho hắn phẫn nộ. Đây là tất cả những gì tôi có thể nói cho cô cho đến khi tôi xem được hồ sơ. Cô để lại cho tôi chứ.
- Đồng ý.
- Cùng các tấm ảnh nữa.
- Trong đó tất cả.
- Nếu thế, cô nên mau chóng khai thác những gì cô có đi, Clarice, và chúng ta sẽ xem cô sẽ làm được những gì.
- Tôi muốn biết làm sao ông…
- Không. Cô không được quá tham lam như thế, hoặc chúng ta sẽ bàn tiếp vào tuần sau. Hãy trở lại một khi công hiệu cô có tiến triển. Được không, Clarice?
- Được.
- Tuần tới cô sẽ báo cáo cho tôi hai việc: Thứ nhất là chuyện gì đã xảy ra với con ngựa cái, vấn đề thứ hai là… làm sao cô có thể chế ngự được cơn thịnh nộ của mình?
Alonzo đến tìm cô. Cô ôm đống hồ sơ trước ngực, bước đi với đầu cúi xuống trong lúc cố ghi nhớ tất cả. Cố hít thở cái không khí trong lành của bên ngoài, cô không buồn ném một cái nhìn lên bàn làm việc của Chilton và vội vã rời khỏi bệnh viện.
Người ta có thể nhìn thấy đèn trong phòng của Chilton, ánh sáng lọt dưới khe cửa.

Chương 18

Ngày đã qua đi, tuy nhiên tại Baltimore, tất cả như bắt đầu thức dậy. Trong này, nơi không bao giờ có đêm tối, các giác quan khổ não bắt đầu một ngày mới như những con sò bị bỏ lại của lần thủy triều cuối cùng. Những vật sáng tạo của Chúa đã ngủ quên trong tiếng khóc, mở mắt ra để tiếp tục khóc, còn mấy tên điên cuồng thì tằng hắng.
Ở đầu hành lang, Bác sĩ Hannibal Lecter đứng thẳng người như khúc gỗ, mặt cách tường ba mươi phân. Ông bị trói bằng một đai vải trên một chiếc xe chuyển hàng. Dưới các đai vải là áo trói bệnh nhân còn chân ông bị xích lại. Một mặt nạ che mặt ông để cho ông không cắn được; nó cũng rất hiệu nghiệm như một giẻ bịt miệng, nhưng ít bị ướt vì nước miếng hơn, rất tiện cho việc chăm sóc.
Đứng sau ông là Barney, một người đàn ông nhỏ con tròn trịa đang lau chùi phòng giam. Các nhân viên vệ sinh thường làm rất nhanh bởi vì không khí của phòng giam này làm cho họ khiếp sợ. Barney kiểm tra công việc làm của họ và không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Chỉ Barney giám sát cách mà người ta cư xử với Bác sĩ Lecter, bởi vì anh ta không bao giờ quên mình đang làm việc với ai.
Bác sĩ Lecter đang vui đùa, ông có vô số mưu kế nội tại, điều đó giúp ông tiêu khiển suốt nhiều năm trời. Các ý nghĩ của ông không còn là tù nhân của nỗi sợ hãi hoặc của sự khả ái như Milton với tật nguyền của anh ta. Theo suy nghĩ của mình, Lecter hoàn toàn tự do.
Cái thế giới nội tâm của ông chứa đầy màu sắc và mùi hương, nhưng lại nghèo nàn về âm thanh. Nói cho đúng, ông phải căng tai để có thể nhận thức được giọng nói của tên Benjamin Raspail quá cố. Ông đang vui đùa nghĩ đến cách ông sẽ giao nộp Jame Gumb cho Clarice Starling, và việc nhớ lại Raspail sẽ rất hữu ích cho ông. Đấy, tên nhạc sĩ thổi sáo trong ngày cuối cùng của cuộc đời, nằm trên chiếc đi văng, đang nói về Jame Gumb cho ông:
“Jame có một căn phòng khủng khiếp nhất mà người ta có thể tưởng tượng được trong nhà cứu tế ban đêm ở San Fransisco; tường vách màu hoa cà đầy những hình vẽ ảo giác phát quang của thời bọn híppy, căn phòng đó thật tồi tệ.
Ông biết đấy, Jame, không có s trên giấy khai sinh của hắn ta, sẽ tái mặt mỗi khi ông gọi là ‘James’, dù cho đây là một lầm lẫn của bệnh viện. Hồi thời đó họ thâu nhận bất cứ ai, ngay cả những người không thể viết tên mình cho đúng nữa.
Bây giờ còn tệ hơn nhiều và việc đến bệnh viện là điều khủng khiếp nhất có thể xảy ra với ông. Nói tóm lại, Jame đang ngồi trên giường anh ta, trong căn phòng tồi tệ đó, hai tay ôm lấy đầu vì tiệm cầm đồ vừa đuổi việc do anh ta đã tái phạm cái chuyện xấu xa đó.
Tôi có nói là tôi không thể nào chịu đựng được nữa thái độ của anh ta và Klaus vừa bước vào cuộc sống của tôi. Ông biết không, Jame không phải là một tên đồng tính thực thụ, chỉ đơn thuần vì thói quen bị lây nhiễm khi còn ở trong tù. Nói cho đúng, anh ta chả là gì cả, gần giống như một sự trông không toàn diện mà anh ta cố lấp cho đầy và rất nóng tính. Người ta luôn có cảm tưởng rằng một khi anh ta bước vào một căn phòng nào đó, nó sẽ trở nên trống trải hơn thêm. Dù sao anh ta cũng đã giết chết ông bà của mình, nên người ta không biết một người có tính khí dễ bùng nổ như thế có thể nào lại một hiện hữu được, đúng không?
Như thế, anh ta thất nghiệp, anh ta đã làm chuyện đó với một mụ gái điếm già. Vì thế tôi bỏ rơi anh ta. Anh ta mới đến bưu điện để lấy thư tín của người chủ cũ với hy vọng sẽ có được một cái gì đó có thể bán được. Và trong đó có một gói đồ từ Mã Lai, hoặc một nơi nào gần đó. Anh ta hăng hái mở nó ra và đây là một va li đầy bươm bướm chết.
Jame tìm ra căn chòi nhỏ mà Klaus và tôi thường gặp nhau sau các buổi dạy đàn về, và anh ta đã có mặt ở đó. Không thấy Klaus đâu hết. Tôi hỏi “Klaus đâu rồi?” và anh ta trả lời “Anh ta đang tắm”. Tôi biết hắn ta nói láo, bởi vì Klaus không bao giờ tắm biển bởi vì sóng của Thái Bình Dương quá mạnh. Và khi tôi mở tủ lạnh ra, ông có biết tôi đã nhìn thấy gì không. Cái đầu của Klaus đang nhìn tôi, sau một lọ nước cam. Với da của Klaus, Jame đã làm một tạp dề, mặc nó vào và hỏi tôi có thích hắn như thế không. Tôi biết ông sẽ nghĩ chuyện đó khủng khiếp lắm phải không, nhưng tôi vẫn tiếp tục quan hệ với Jame một thời gian nữa.Tuy nhiên, hắn còn bất thường hơn lúc tôi mới quen hắn. Tôi nghĩ hắn sẽ rất ngạc nhiên nếu thấy ông không sợ hắn.”
Và những lời nói cuối cùng mà Raspail đã nói “Tôi tự hỏi không biết tại sao cha mẹ tôi không giết chết tôi trước khi tôi đủ lớn để gạt họ.”
Cái tay cầm thanh mảnh của con dao rọc giấy còn hơi run khi trái tim bị xuyên thủng của Raspail vẫn cố đập, và Bác sĩ Lecter nói “Không khác gì một cọng cỏ trước gió, mày không thấy thế sao?”, nhưng đã quá trễ để Raspail có thể trả lời rồi.
Bác sĩ Lecter nhớ từng chữ một và những điều khác nữa. Nhiều ý nghĩ thích thú để giết thời giờ trong khi người ta chùi rửa phòng giam.
Clarice Starling cũng tinh ma lắm, ông thầm nghĩ. Cô ta có thể tìm được Jame Gumb với những gì ông mách cho cô, nhưng có thể sẽ mất rất nhiều thời giờ. Để bắt được tên đó, cô ta phải có thông tin thật chính xác. Bác sĩ Lecter tin chắc sau khi đọc những chi tiết liên quan đến các án mạng, các tang chứng sẽ tự động xuất hiện, có thể liên quan đến sự huấn nghiệp mà hắn đã nhận được trong trại giáo hóa, sau cái chết của ông bà hắn. Ngày mai ông sẽ tiết lộ cho cô ta biết về Gumb, khi nói khá rõ mọi thứ để Jack Crawford chắc chắn bắt được hắn, Mọi thứ sẽ kết thúc vào ngày mai.
Ông nghe tiếng chân đằng sau mình, có ai đó vừa tắt tivi. Ông cảm thấy chiếc xe đẩy bị nghiêng ra sau. Đây là sự khởi đầu của một hành trình gian nan, trở về phòng giam của ông. Họ luôn làm việc này chỉ theo một cách. Trước tiên, Barney và các cộng sự sẽ nhẹ nhàng đặt ông nằm sấp xuống nệm. Sau đó Barney cột hai đế chân ông vào chân giường bằng cái khăn lông, tháo các sợi xích ở chân ra, và trước sự hỗ trợ của hai người phụ tá được trang bị bình xịt thuốc mê và gậy chống biểu tình, anh ta mới tháo các khóa của áo trói ở sau lưng ra, và từ từ bước lui ra khỏi phòng, sau khi kéo tấm lưới và đóng cửa sắt lại, bỏ bác sĩ Lecter tự xoay xở mở trói cho mình. Sau đó ông bác sĩ sẽ trao đổi các trang thiết bị kia cho bữa điểm tâm sáng. Mọi việc được tiến hành như thế kể từ khi bác sĩ Lecter tấn công người nữ y tá và dường như cách này đã làm cho mọi người hài lòng.
Nhưng trong bữa sáng đó, quá trình này bị gián đoạn.

Một cái tưng nhẹ báo cho bác sĩ Lecter biết chiếc xe vừa vượt qua ngưỡng cửa phòng giam. Ông nhìn thấy bác sĩ Chilton, ngồi trên giường, đang đọc thư từ của rnình. Ông ta đã cởi áo vét và cái cà vạt được nới lỏng, được treo tòn ten quanh cổ như một sợi dây chuyền không có mặt.
- Barney, anh hãy đưa ông ta đến gần chỗ vệ sinh đi - Ông giám đốc ra lệnh mà không ngước mắt lên - Sau đó anh trở về vị trí của anh đi.
Bác sĩ Chilton vừa đọc hết lá thư cuối cùng của Cục Lưu Trữ Tổng hợp về tâm lý học gởi cho bác sĩ Lecter. Ông ném mớ thư từ đó xuống giường và bước ra khỏi phòng giam. Lecter đứng đó, không một cử động nào, nhưng ánh mắt đằng sau cái mặt nạ thì sáng lên trong khi ông nhìn theo người kia.
Chilton bước lại cái bàn con để tại hành lang và cúi xuống lấy micro ra. Ông quơ quơ nó trước cái mặt nạ và trở lại ngồi xuống giường.
- Tôi cứ tưởng cô ta đến đây kiếm các đầu mối để xác định trách nhiệm của bệnh viện về cái chết của Miggs, nên mới nghe lén cuộc nói chuyện của hai người. Đã từ nhiều năm rồi tôi không được nghe giọng nói của ông, lần cuối cùng có lẽ là lần hỏi cung của tôi, khi ông đã đánh lạc hướng tôi bằng các câu trả lời của ông, sau đó biến tôi thành trò cười với các bài trên tờ Journal. Họ cho rằng ý kiến của một người bệnh tâm thần có thể có giá trị ngay giữa cộng đồng nghề nghiệp, là điều khó tin, có phải vậy không? Nhưng tôi vẫn ở đây và ông cũng thế.
Bác sĩ Lecter không trả lời.
- Nhiều năm im lặng, rồi Jack Crawford gởi cô gái đó đến đây và thế là ông xiêu lòng. Điều gì đã làm cho ông thay đổi như vậy Hannibal? Cặp giò đẹp thon thả của cô ta à? Phải đầu tóc bóng láng của cô ta không? Cô ta tuyệt vời quá, phải không? Kênh kiệu và tuyệt vời. Cô ta gợi cho tôi nhớ lại cảnh mặt trời lặn trong một ngày lạnh giá. Tôi biết lâu lắm rồi ông không hề thấy bóng dáng của một người phụ nữ nào, nhưng ông có thể tin tôi đi.
- Ông chỉ còn thấy cô ta một lần duy nhất nữa thôi. Rồi sau đó Ban Hình sự Baltimore sẽ thay thế cô ta. Họ đang chuẩn bị gắn cho ông một cái ghế xuống sàn của phòng chạy điện. Đó là một cái ghế có khoét lỗ, vì sự thoải mái của ông và của họ nữa. Dĩ nhiên là tôi không hay biết gì về chuyên đó.
- Bây giờ ông đã hiểu chưa? Họ biết rồi, Hannibal. Họ biết là ông biết lý lịch của tên Buffalo Bill. Họ nghĩ có thể ông đã chữa chạy cho hắn. Khi cô Starling nói đến Buffalo Bill, tôi rất thắc mắc. Tôi mới điện cho một người bạn trong Ban Hình sự của Baltimore. Họ tìm thấy một con côn trùng trong cuống họng của Klaus. Họ biết chính Buffalo Bill đã ra tay. Crawford luôn tỏ vẻ tin rằng ông rất giỏi. Tôi không nghĩ ông biết ông ta thù ghét ông đến mức nào, từ cái ngày ông rạch nát mặt người đệ tử ruột ông ta. Bây giờ ông ta nắm chắc ông rồi. Thế ông còn nghĩ mình giỏi nữa không, Hannibal?
Bác sĩ Lecter nhìn cặp mắt của Bác sĩ Chilton đang lướt nhìn các dây da của chiếc mặt nạ. Quá hiển nhiên là ông muốn tháo nó ra để nhìn được mặt của mình. Lecter tự hỏi không biết ông ta có làm bằng cách an toàn nhất, là từ đằng sau. Nếu từ trước mặt, ông ta phải choàng hai tay qua hai bên đầu và các gân máu của cánh tay sẽ ở ngay sát miệng của mình. Coi nào, đến đây đi bác sĩ. Buớc lại gần đi. Không à. Chilton quyết định không làm.
- Bây giờ ông còn tin là mình được chuyển đến một phòng giam có cửa sổ nữa không? Ông còn tin mình có thể đi dạo trên bãi biển và nhìn ngắm chim nữa không? Tôi không nghĩ thế. Tôi có gọi cho bà Thượng nghị sĩ Ruth Martin và bà ta chưa hề nghe nói đến một thỏa thuận nào với ông cả. Tôi có nhắc cho bà ta biết ông là ai. Bà ta cũng không hề biết Clarice Starling là ai Người ta đã gạt ông. Với đàn bà, đáng lẽ ông phải trông chờ vài trò gian xảo nhỏ, nhưng điều đó quả là đáng phẫn nộ, có phải không?
- Sau khi bọn chúng đã ép ông như quả chanh rồi, Crawford sẽ khép ông vào tội không tố giác tội ác. Đương nhiên ông sẽ thoát nhờ sắc luật M’Nagten, nhưng nó sẽ không làm cho vị chánh án hài lòng. Ông đã chờ cho có sáu người chết mới chịu cung khai. Tòa án sẽ không quan tâm đến số phận của ông đâu.
- Không có cửa sổ đâu, Hannibal. Ông sẽ sống hết cuộc đời của mình trong một nhà tù liên bang. Ông sẽ từ từ rụng hết răng và khi sinh lực đã cạn kiệt, sẽ không còn ai sợ ông nữa và ông sẽ ở trong một phòng sinh hoạt nào đó như Flendauer. Ông chỉ có thể đọc được những gì ông viết lên tường. Tòa án sẽ không cần để ý những gì xảy ra cho ông. Ông có thấy mấy ông già không: họ chỉ biết khóc khi họ phải nhận món mứt mơ.
- Jack Crawford và cái ả khêu gợi giả dối kia, một khi bà vợ ông ta chết rồi, sẽ không còn lén lút nữa. Ông ta sẽ ăn mặc như một thanh niên và sẽ miệt mài thực tập một môn thể thao nào đó mà cả hai đều yêu thích. Họ đã có những mối quan hệ thân mật kể từ khi Bella ngã bệnh, quá rõ đấy. Bọn họ sẽ thăng chức và mỗi năm chỉ nghĩ đến ông có một lần thôi. Có thể cuối cùng rồi Crawford cũng sẽ vác mặt tới để báo cho ông biết điều gì đang chờ đón ông. Tôi tin chắc ông ta đã soạn sẵn bài diễn văn đó rồi.
- Hannibal ơi, ông ta không hiểu ông như tôi hiểu ông đâu. Ông ta nghĩ rằng mỗi khi ông ta hỏi thông tin của ông, ông chỉ biết hành hạ bà mẹ đau khổ mà thôi.
Không sai một chút nào, bác sĩ Lecter thầm nghĩ. Mình không thể nào ngờ Crawford hành động như thế, cái vẻ mặt nửa Ai-len nửa Xcốt len đó, cái vẻ thiếu tế nhị, lừa đảo đó. Cái mặt đầy sẹo đó, cho người nào biết nhận ra nó. Chắc ông ta còn chỗ cho vài người khác nữa.
- Tôi biết điều gì làm cho ông sợ. Không phải là sự đau đớn hoặc sự cô độc. Điều ông không thể chịu được, Hannibal, là những nhục nhã, mà với điều này thì ông không khác gì một con mèo. Tôi tự hứa là chăm sóc ông, Hannibal, và tôi sẽ làm. Không một cảm xúc cá nhân nào đã làm hoen ố mối quan hệ của chúng ta, ít ra là từ phía tôi. Và bây giờ tôi đang chăm lo cho ông đây.
- Không hề có một thỏa hiệp nào giữa bà Thượng nghị sĩ Martin và ông cả, nhưng bây giờ thì có đấy. Hoặc có thể là không. Vì ông mà tôi phải gọi điện rất nhiều và vì lợi ích của cô gái đó nữa. Tôi sẽ cho ông biết điều khoản thứ nhất là gì: tôi là người trung gian duy nhất của ông. Tôi là người duy nhất đăng tải một bản tường trình chuyên môn của cuộc trao đổi đầy hiệu quả của hai chúng ta. Ông sẽ không đăng gì cả. Tôi sẽ có độc quyền bất cứ lời khai nào của Catherine Martin, nếu cô ta thoát chết.
- Điều kiện này không thể mặc cả. Ông sẽ trả lời ngay cho tôi. Ông có chấp nhận điều khoản này không?
Bác sĩ Lecter nở nụ cười mỉm khó nhận thấy được.
- Tôi khuyên ông nên trả lời ngay cho tôi, nếu không ông sẽ phải trả lời cho Ban Hình sự Baltimore đấy. Đây là những gì ông có được: nếu ông nhận dạng được Buffalo Bill và nếu cô gái được cứu kịp thời, bà Thượng nghị sĩ Martin sẽ xác nhận với ông bằng điện thoại, sẽ cho chuyển ông về nhà tù liên bang ở Núi Brushy, Tennessee, ngoài tầm tay của giới chức Maryland. Ông sẽ thuộc dưới quyền của bà ta, cách xa Crawford. Ông sẽ có một phòng có cửa sổ nhìn ra rừng, và sách báo, về những hoạt động ngoài trời, hai bên sẽ thỏa thuận sau, nhưng bà ta đã đồng ý rồi. Hãy cho biết tên của hắn ngay và ông sẽ lên đường tức thì. Cảnh sát bang Tennessee sẽ nhận ông tại phi trường, ông thống đốc đã chấp thuận rồi.
Cuối cùng Bác sĩ Chilton cũng đề cập đến một cái gì đó thật hấp dẫn, mà ông ta không hề nhận ra, Bác sĩ Lecter liếm môi mình ở phía sau cái mặt nạ. Cảnh sát sẽ trông chừng mình, mà cảnh sát thì không hề cẩn thận như Barney. Cảnh sát thường chỉ lo mấy tên tội phạm và thường hay tin tưởng vào còng và xiềng xích. Mà còng và xiềng xích thì được mở bằng chìa khóa. Giống như cái mình đang có đây.
- Tên của hắn là Bill - Bác sĩ Lecter nói - Tôi nói phần còn lại cho bà thượng nghị sĩ, tại bang Tennessee.

Một cái tưng nhẹ báo cho bác sĩ Lecter biết chiếc xe vừa vượt qua ngưỡng cửa phòng giam. Ông nhìn thấy bác sĩ Chilton, ngồi trên giường, đang đọc thư từ của rnình. Ông ta đã cởi áo vét và cái cà vạt được nới lỏng, được treo tòn ten quanh cổ như một sợi dây chuyền không có mặt.
- Barney, anh hãy đưa ông ta đến gần chỗ vệ sinh đi - Ông giám đốc ra lệnh mà không ngước mắt lên - Sau đó anh trở về vị trí của anh đi.
Bác sĩ Chilton vừa đọc hết lá thư cuối cùng của Cục Lưu Trữ Tổng hợp về tâm lý học gởi cho bác sĩ Lecter. Ông ném mớ thư từ đó xuống giường và bước ra khỏi phòng giam. Lecter đứng đó, không một cử động nào, nhưng ánh mắt đằng sau cái mặt nạ thì sáng lên trong khi ông nhìn theo người kia.
Chilton bước lại cái bàn con để tại hành lang và cúi xuống lấy micro ra. Ông quơ quơ nó trước cái mặt nạ và trở lại ngồi xuống giường.
- Tôi cứ tưởng cô ta đến đây kiếm các đầu mối để xác định trách nhiệm của bệnh viện về cái chết của Miggs, nên mới nghe lén cuộc nói chuyện của hai người. Đã từ nhiều năm rồi tôi không được nghe giọng nói của ông, lần cuối cùng có lẽ là lần hỏi cung của tôi, khi ông đã đánh lạc hướng tôi bằng các câu trả lời của ông, sau đó biến tôi thành trò cười với các bài trên tờ Journal. Họ cho rằng ý kiến của một người bệnh tâm thần có thể có giá trị ngay giữa cộng đồng nghề nghiệp, là điều khó tin, có phải vậy không? Nhưng tôi vẫn ở đây và ông cũng thế.
Bác sĩ Lecter không trả lời.
- Nhiều năm im lặng, rồi Jack Crawford gởi cô gái đó đến đây và thế là ông xiêu lòng. Điều gì đã làm cho ông thay đổi như vậy Hannibal? Cặp giò đẹp thon thả của cô ta à? Phải đầu tóc bóng láng của cô ta không? Cô ta tuyệt vời quá, phải không? Kênh kiệu và tuyệt vời. Cô ta gợi cho tôi nhớ lại cảnh mặt trời lặn trong một ngày lạnh giá. Tôi biết lâu lắm rồi ông không hề thấy bóng dáng của một người phụ nữ nào, nhưng ông có thể tin tôi đi.
- Ông chỉ còn thấy cô ta một lần duy nhất nữa thôi. Rồi sau đó Ban Hình sự Baltimore sẽ thay thế cô ta. Họ đang chuẩn bị gắn cho ông một cái ghế xuống sàn của phòng chạy điện. Đó là một cái ghế có khoét lỗ, vì sự thoải mái của ông và của họ nữa. Dĩ nhiên là tôi không hay biết gì về chuyên đó.
- Bây giờ ông đã hiểu chưa? Họ biết rồi, Hannibal. Họ biết là ông biết lý lịch của tên Buffalo Bill. Họ nghĩ có thể ông đã chữa chạy cho hắn. Khi cô Starling nói đến Buffalo Bill, tôi rất thắc mắc. Tôi mới điện cho một người bạn trong Ban Hình sự của Baltimore. Họ tìm thấy một con côn trùng trong cuống họng của Klaus. Họ biết chính Buffalo Bill đã ra tay. Crawford luôn tỏ vẻ tin rằng ông rất giỏi. Tôi không nghĩ ông biết ông ta thù ghét ông đến mức nào, từ cái ngày ông rạch nát mặt người đệ tử ruột ông ta. Bây giờ ông ta nắm chắc ông rồi. Thế ông còn nghĩ mình giỏi nữa không, Hannibal?
Bác sĩ Lecter nhìn cặp mắt của Bác sĩ Chilton đang lướt nhìn các dây da của chiếc mặt nạ. Quá hiển nhiên là ông muốn tháo nó ra để nhìn được mặt của mình. Lecter tự hỏi không biết ông ta có làm bằng cách an toàn nhất, là từ đằng sau. Nếu từ trước mặt, ông ta phải choàng hai tay qua hai bên đầu và các gân máu của cánh tay sẽ ở ngay sát miệng của mình. Coi nào, đến đây đi bác sĩ. Buớc lại gần đi. Không à. Chilton quyết định không làm.
- Bây giờ ông còn tin là mình được chuyển đến một phòng giam có cửa sổ nữa không? Ông còn tin mình có thể đi dạo trên bãi biển và nhìn ngắm chim nữa không? Tôi không nghĩ thế. Tôi có gọi cho bà Thượng nghị sĩ Ruth Martin và bà ta chưa hề nghe nói đến một thỏa thuận nào với ông cả. Tôi có nhắc cho bà ta biết ông là ai. Bà ta cũng không hề biết Clarice Starling là ai Người ta đã gạt ông. Với đàn bà, đáng lẽ ông phải trông chờ vài trò gian xảo nhỏ, nhưng điều đó quả là đáng phẫn nộ, có phải không?
- Sau khi bọn chúng đã ép ông như quả chanh rồi, Crawford sẽ khép ông vào tội không tố giác tội ác. Đương nhiên ông sẽ thoát nhờ sắc luật M’Nagten, nhưng nó sẽ không làm cho vị chánh án hài lòng. Ông đã chờ cho có sáu người chết mới chịu cung khai. Tòa án sẽ không quan tâm đến số phận của ông đâu.
- Không có cửa sổ đâu, Hannibal. Ông sẽ sống hết cuộc đời của mình trong một nhà tù liên bang. Ông sẽ từ từ rụng hết răng và khi sinh lực đã cạn kiệt, sẽ không còn ai sợ ông nữa và ông sẽ ở trong một phòng sinh hoạt nào đó như Flendauer. Ông chỉ có thể đọc được những gì ông viết lên tường. Tòa án sẽ không cần để ý những gì xảy ra cho ông. Ông có thấy mấy ông già không: họ chỉ biết khóc khi họ phải nhận món mứt mơ.
- Jack Crawford và cái ả khêu gợi giả dối kia, một khi bà vợ ông ta chết rồi, sẽ không còn lén lút nữa. Ông ta sẽ ăn mặc như một thanh niên và sẽ miệt mài thực tập một môn thể thao nào đó mà cả hai đều yêu thích. Họ đã có những mối quan hệ thân mật kể từ khi Bella ngã bệnh, quá rõ đấy. Bọn họ sẽ thăng chức và mỗi năm chỉ nghĩ đến ông có một lần thôi. Có thể cuối cùng rồi Crawford cũng sẽ vác mặt tới để báo cho ông biết điều gì đang chờ đón ông. Tôi tin chắc ông ta đã soạn sẵn bài diễn văn đó rồi.
Không sai một chút nào, bác sĩ Lecter thầm nghĩ. Mình không thể nào ngờ Crawford hành động như thế, cái vẻ mặt nửa Ai-len nửa Xcốt len đó, cái vẻ thiếu tế nhị, lừa đảo đó. Cái mặt đầy sẹo đó, cho người nào biết nhận ra nó. Chắc ông ta còn chỗ cho vài người khác nữa.
- Tôi biết điều gì làm cho ông sợ. Không phải là sự đau đớn hoặc sự cô độc. Điều ông không thể chịu được, Hannibal, là những nhục nhã, mà với điều này thì ông không khác gì một con mèo. Tôi tự hứa là chăm sóc ông, Hannibal, và tôi sẽ làm. Không một cảm xúc cá nhân nào đã làm hoen ố mối quan hệ của chúng ta, ít ra là từ phía tôi. Và bây giờ tôi đang chăm lo cho ông đây.
- Không hề có một thỏa hiệp nào giữa bà Thượng nghị sĩ Martin và ông cả, nhưng bây giờ thì có đấy. Hoặc có thể là không. Vì ông mà tôi phải gọi điện rất nhiều và vì lợi ích của cô gái đó nữa. Tôi sẽ cho ông biết điều khoản thứ nhất là gì: tôi là người trung gian duy nhất của ông. Tôi là người duy nhất đăng tải một bản tường trình chuyên môn của cuộc trao đổi đầy hiệu quả của hai chúng ta. Ông sẽ không đăng gì cả. Tôi sẽ có độc quyền bất cứ lời khai nào của Catherine Martin, nếu cô ta thoát chết.
- Điều kiện này không thể mặc cả. Ông sẽ trả lời ngay cho tôi. Ông có chấp nhận điều khoản này không?
Bác sĩ Lecter nở nụ cười mỉm khó nhận thấy được.
- Tôi khuyên ông nên trả lời ngay cho tôi, nếu không ông sẽ phải trả lời cho Ban Hình sự Baltimore đấy. Đây là những gì ông có được: nếu ông nhận dạng được Buffalo Bill và nếu cô gái được cứu kịp thời, bà Thượng nghị sĩ Martin sẽ xác nhận với ông bằng điện thoại, sẽ cho chuyển ông về nhà tù liên bang ở Núi Brushy, Tennessee, ngoài tầm tay của giới chức Maryland. Ông sẽ thuộc dưới quyền của bà ta, cách xa Crawford. Ông sẽ có một phòng có cửa sổ nhìn ra rừng, và sách báo, về những hoạt động ngoài trời, hai bên sẽ thỏa thuận sau, nhưng bà ta đã đồng ý rồi. Hãy cho biết tên của hắn ngay và ông sẽ lên đường tức thì. Cảnh sát bang Tennessee sẽ nhận ông tại phi trường, ông thống đốc đã chấp thuận rồi.
- Tên của hắn là Bill - Bác sĩ Lecter nói - Tôi nói phần còn lại cho bà thượng nghị sĩ, tại bang Tennessee.

Chương 19

Jack Crawford từ chối tách cà phê Bác sĩ Danielson mời ông, nhưng lấy một ly giấy khác để rót cho mình một ly nước tại vòi của bồn rửa bằng inox trong phòng của nữ y tá. Mọi thứ trong này đều bằng inox, máy phân phối ly, quầy, thùng rác, và cả gọng kính của bác sĩ Danielson. Cái kim loại sáng chói này gợi nhớ sự chói sáng của các dụng cụ phẫu thuật và Crawford cảm thấy nhói tim.
Chỉ có vị bác sĩ và ông trong căn phòng này.
- Không được nếu không có lệnh của tòa án - bác sĩ Danielson lập lại, và lần này bằng một giọng hằn học để bù lại sự hiếu khách khi ông mời ly cà phê.
Danielson điều hành Dưỡng đường về hành vi tính dục của bệnh viện John Hopkins và ông đồng ý tiếp Jack Crawford, ngay trước khi đi thăm bệnh nhân trong buổi sáng.
- Ông phải xuất trình được một lệnh của tòa án cho mỗi hồ sơ và chúng ta sẽ tranh đấu cho từng hồ sơ một. Thế người ta đã nói gì với ông tại Colombus và Minnesota, giống như thế có phải không?
- Bộ Tư pháp đang lo vụ này. Chúng ta phải khẩn trương lên bác sĩ, hôm nay hoặc ngày mai thôi. Rồi sau đó, hắn ta sẽ bắt cóc một cô khác nữa.
- Thiết lập mối liên quan giữa Buffalo Bill và các trường hợp mà chúng tôi xử lý ở đây, thật nguy hiểm và bất công. Điều này cho thấy sự không hiểu biết của ông, thưa ông Crawford. Tóc tôi đã dựng lên rồi đây. Từ nhiều năm nay, và còn lâu chúng tôi mới kết thúc công việc, chúng tôi đã cố hết sức để làm cho công chúng hiểu rằng những người chuyển đổi giới tính không phải là những tên điên rồ, cũng không phải thoái hóa, hay mất trí như nhiều người lầm tưởng…
- Tôi đồng ý với ông…
- Tôi chưa nói hết. Theo thống kê, những người chuyển đổi giới tính ít có hành vi bạo lực hơn toàn thể dân chúng nói chung. Đó là những người đáng kính, có một vấn đề thật sự, một vấn đề rất khó giải quyết. Họ đáng được chúng tôi giúp đỡ và đó là điều chúng tôi đang làm. Chúng tôi không muốn thấy một cuộc truy lùng tội phạm ở đây. Chúng tôi chưa hề phản bội lại niềm tin của bất cứ một bệnh nhân nào và chúng tôi sẽ không bắt đầu làm việc đó. Xin ông ghi nhớ điều này cho, thưa ông Crawford.
Từ nhiều tháng nay, Jack Crawford gặp nhiều rắc rối với các bác sĩ và nữ y tá của vợ ông. Bằng mưu mẹo, cố gắng thương lượng với họ để có được một lợi ích nhỏ nhoi nào đó cho bà. Ông không thể nào chịu đựng họ được nữa. Nhưng đây không phải là vấn đề đời tư, ông chỉ thi hành nhiệm vụ của mình thôi. Hãy cố gắng lên Jack.
- Có thể tôi biểu lộ chưa đúng ý, bác sĩ à. Đó là lỗi của tôi, bởi vì còn quá sớm và tôi không thuộc tuýp người của sáng sớm. Giả thuyết của chúng tôi là, người mà chúng tôi đang truy lùng không phải là bệnh nhân của các ông. Đó là người mà quý vị đã từ chối giúp đỡ vì các vị đã nhận ra hắn không phải là một người chuyển đổi giới tính. Chúng tôi không đến đây một cách mù quáng, và tôi sẽ chứng minh cho ông vì sao, bằng một hành vi đặc trưng, hắn ta khác xa các loại chuyển đổi giới tính điển hình ngay cả với các trắc nghiệm về nhân cách. Đây là một danh sách ngắn mà toán ông có thể tìm kiếm trong đóng hồ sơ yêu cầu bị loại bỏ.
Bác sĩ Danielson chà cánh mũi mình trong khi đọc. Ông trả mảnh giấy lại cho Crawford.
- Thật kinh khủng, có thể nói là vô cùng kỳ lạ, một từ mà tôi gần như không hề sử dụng. Tôi có thể nào hỏi ai đã cung cấp cho ông… cái mớ phỏng đoán này không?
Sự thật sẽ không làm cho ông vui lòng đâu, bác sĩ Danielson.
- Nhân viên của Khoa nghiên cứu về thái độ, sau khi đã tham khảo Bác sĩ Alan Bloom của trường Đại học Chicago.
- Bác sĩ Alan Bloom đã chấp thuận cái này à?
- Các trắc nghiệm không phải là nguồn cung cấp duy nhất của chúng tôi. Có một cách khác để truy tìm Buffalo Bill trong các hồ sơ của ông. Có thể hắn đã cố che giấu một tiền án nào đó hoặc giả mạo lý lịch. Thưa bác sĩ, ông hãy cho tôi xem hồ sơ của các ứng viên mà ông đã từ chối.
Danielson không ngừng lắc đầu.
- Bác sĩ Danielson ơi, làm sao sự gian lận và nói dối được xem là bảo mật được chứ? Tên thật của một tội phạm và quá khứ của hắn có thể nào là bí mật nghề nghiệp không, nếu như hắn không khai báo cho ông và đích thân ông phải tự tìm ra? Tôi biết nhân viên của ông rất có lương tâm nghề nghiệp. Tôi tin chắc ông đã gặp nhiều trường hợp như thế này. Những tên bị ám ảnh về phẫu thuật đều liên hệ với các bệnh viện. Điều này không gây thiệt hại gì cho các thể chế hoặc các bệnh nhân nghiêm túc. Thế ông có bao giờ nghĩ rằng có nhiều thằng khùng cũng đệ đơn xin gia nhập vào FBI không? Chúng tôi cũng có phần chúng tôi rồi. Mới tuần vừa rồi đây, một tên được cắt tóc bằng miếng sành, đã cố xin gia nhập vào tại Saint Louis. Hắn có một khẩu súng ba zô ca, hai tạc đạn rốc két và một mũ sa cô bằng da gấu trong túi xách gôn của mình.
- Ông có nhận hắn không?
- Chúng tôi cần sự trợ giúp của ông, bác sĩ Danielson. Chúng tôi không có đủ thời giờ. Trong khi chúng ta đang nói chuyện đây, có thể Buffalo Bill cũng đang đối xử với Catherine Martin như thế này đây. - Crawford để một tấm hình xuống cái bàn sáng chói.
- Ông không nên làm như thế. Thật ấu trĩ khi ông muốn hù dọa tôi. Tôi đã từng là nhà phẫu thuật quân đội, thưa ông Crawford. Ông hãy cất tấm hình đó đi.
- Đương nhiên là một thân thể bị cắt xén không thể nào làm cho một nhà phẫu thuật quân đội động lòng được rồi. Nhưng tôi đang nghĩ đến việc một vị thầy thuốc từ chối giúp đỡ một người đang gặp hiểm họa chết người. - Ông vò cái ly giấy và ném nó vào thùng rác. - Đây là những gì tôi sẽ đề nghị với ông: tôi không cần xem các hồ sơ bệnh nhân của ông, nhưng chỉ muốn biết các thông tin liên quan đến các hồ sơ bị từ chối, do ông chọn lựa từ những ý chỉ đạo đó. Ông cùng các bác sĩ tâm lý học của mình, sẽ làm việc này mau hơn tôi nhiều. Nếu nhờ ông mà người ta tìm được Buffalo Bill, tôi sẽ không nói gì hết, tôi có thể kiếm một lý do nào đó để báo cáo.
- Ông Crawford, có thể nào bệnh viện John Hopkins sẽ trở thành một nhân chứng được che chở hay sao? Ông có thể cung cấp cho chúng tôi một lý lịch khác được không? Thí dụ như, Trường Trung học Bob Jones được không? Tôi e là FBI hoặc bất cứ một cơ quan nhà nước nào khác có thể giữ một bí mật đủ lâu.
- Lâu hơn ông nghĩ đấy, bác sĩ.
- Tôi không tin. Cố gắng thoát khỏi một lời dối trá hành chánh ngu xuẩn, có thể còn tệ hại hơn là nói ra sự thật. Cám ơn nhiều, nhưng chúng tôi không cần sự che chở của ông.
- Cám ơn ông, bác sĩ Danielson, về những lời nhận xét châm biếm của ông. Chúng giúp cho tôi rất nhiều, và tôi sẽ cho ông thấy vì sao. Ông thích sự thật, và đây là một sự thật. Hắn bắt cóc các thiếu nữ trẻ và lột da họ để may áo cho hắn. Chúng tôi muốn chấm dứt việc đó. Nếu ông không mau chóng giúp chúng tôi, tôi sẽ làm việc này đây: ngay sáng nay, Bộ Tư Pháp sẽ công khai xin một lệnh của tòa án, với lý do ông đã từ chối giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc này hai lần trong ngày, cho kịp với các lần phát hành báo buổi sáng và chiều. Và mỗi lần bộ này được các hãng truyền thông đại chúng hỏi đến vụ án này, ở đó người ta sẽ nói là, nếu chúng tôi có thể thuyết phục được Bác sĩ Danielson của Bệnh viện John Hopkins đồng ý hợp tác. Mỗi lần có tin tức gì mới về Buffalo Bill, khi người ta tìm thấy cái xác của Catherine Martin trong một con sông, rồi đến cái xác của người kế tiếp, và cái kế tiếp nữa, chúng tôi sẽ cho đăng một thông báo về cuộc trao đổi của chúng tôi với Bác sĩ Danielson của John Hopkins, không quên các lời nhận xét hài hước về trường Bob Jones. Nhưng như vậy chưa phải là hết đâu, thưa bác sĩ. Những người của Ban Chăm sóc Sức khỏe và Con người đang có mặt tại Baltimore đây. Và nếu bà thượng nghị sĩ Martin, một ít lâu sau đám tang của con gái bà ta, có thể đặt câu hỏi này với ủy ban ứng cử của mình: thế các cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính không thuộc ngành phẫu thuật thẩm mỹ hay sao? Lúc đó có thể người ta sẽ gãi đầu và nói “Quả thế, bà Thượng nghị sĩ có lý đấy, đúng vậy. Nó là phẫu thuật thẩm mỹ, và như thế họ sẽ không còn đủ tư cách để nhận sự trợ giúp liên bang như các dưỡng đường mà người ta đến để sửa mũi.”
- Đúng là điều sỉ nhục.
- Không đâu, đó là sự thật.
- Tôi không sợ ông đâu, ông đừng có hù dọa tôi…
- Tôi không hề có ý định đó, thưa bác sĩ. Tôi chỉ muốn cho ông biết là tôi không đùa. Hãy giúp tôi đi bác sĩ, tôi van ông đấy.
- Ông nói rằng ông làm việc với Alan Bloom.
- Đúng vậy, trường Đại học Chicago.
- Tôi biết Alan Bloom và tôi muốn trao đổi việc này với một chuyên gia. Hãy báo cho ông ta biết nội trong sáng nay tôi sẽ gọi cho ông ta. Tôi sẽ cho biết kết quả trước giờ trưa. Ông Crawford, tôi quan tâm đến cô gái trẻ đó, và cả những người khác nữa. Nhưng việc liên quan đến quá nhiều người và tôi không nghĩ ông biết rõ tầm quan trọng của lời yêu cầu này… Này ông Crawford, đã bao lâu rồi ông chưa đo huyết áp của mình?
- Tôi tự làm lấy việc đó..
- Và ông tự kê toa cho mình à?
- Luật pháp cấm việc đó mà.
- Nhưng ông có bác sĩ riêng chứ?
- Có.
- Ông hãy nói với ông ta về huyết áp của ông đi, ông Crawford. Sẽ là một mất mát lớn nếu như ông bị đột tử. Tôi sẽ điện cho ông vào trước giờ trưa.
- Trước giờ trưa? Nhưng là giờ nào mới được?
- Vào lúc một giờ.
Máy báo điện thoại xách tay của Crawford vang lên khi ông vừa ra khỏi thang máy. Jeff, người tài xế, quơ tay lia lịa trong khi ông chạy đến chiếc xe. Có thể người ta đã tìm thấy xác cô ta rồi, ông thầm nghĩ khi cầm tay nghe lên. Là ông giám đốc. Các thông tin không đến nỗi tệ nhưng cũng không tốt cho lắm: Chilton đã chõ mũi vào và bây giờ đến lượt bà Thượng nghị sĩ. Theo lệnh của ông thống đốc, ông chưởng lý tối cao của Maryland đã ký giấy phép dẫn độ Bác sĩ Hannibal Lecter đến bang Tennessee. Như vậy phải dùng dến hết quyền lực của tòa án liên bang của Maryland để ngăn cản hoặc để trì hoãn lệnh đó. Ông giám đốc muốn Crawford có ngay một quyết định của tòa án.
- Xin ông chờ một chút - Crawford nói. Ông đặt ống nghe xuống đùi mình và nhìn ra cửa sổ. Vào tháng Hai, cảnh vật không có nhiều màu sắc để người ta có thể nhận ra những tia sáng yếu ớt của buổi bình minh. Tất cả chỉ là màu xám, quá sầu thảm.
Jeff định nói cái gì đó nhưng Crawford ra dấu cho anh ta im lặng.
Cái tôi quái quỷ của Lecter. Lòng tham của Chilton. Nỗi kinh hoàng của bà Thượng nghị sĩ. Và cuối cùng là mạng sống của Catherine Martin.
- Cứ để cho họ làm đi - Ông đáp lại.

Bác sĩ Chilton và ba cảnh sát viên trong đồng phục chỉnh tề, đứng sát vào nhau trên đường băng lộng gió ban mai. Để có thể nghe được nhau, họ phải hét lớn hơn các tín hiệu radio được phát ra từ chiếc Grumman Gulfstream và chiếc xe cứu thương, máy vẫn nổ, đậu cạnh đấy.
Viên đại úy cảnh sát đưa cây bút máy cho Bác sĩ Chilton và cố giữ các tờ giấy luôn chực bay đi theo gió.
- Không thể làm việc này sau khi chiếc phi cơ cất cánh hay sao? - Chilton hỏi.
- Thưa ông không được, chúng tôi phải ký vào bản chuyển giao ngay lúc thực hiện nó. Lệnh là như thế.
Viên phi công phụ vừa cài xong mặt dốc chuyển hàng.
- Xong chưa? - Anh ta hét lên.
Các nhân viên cảnh sát và Bác sĩ Chilton đứng tụm lại đằng sau chiếc xe cứu thương. Khi ông ta mở cánh cửa ra, họ trân người lại giống như thể họ thấy một con thú đang muốn phóng ra.
Bác sĩ Hannibal Lecter, đứng trên chiếc xe đẩy, bị trói chặt trong các đai da và mang mặt nạ, đang tiểu vào trong một cái bình Barney đang cầm.
Một trong các nhân viên cảnh sát cười gằn trong khi hai người kia xoay mặt đi.
- Rất tiếc - Barney nói với bác sĩ Lecter và đóng cửa xe lại.
- Không sao đâu Barney, dẫu sao tôi cũng xong rồi. Cám ơn anh.
Barney kéo khóa quần của Lecter lại và đẩy chiếc xe ra phía cửa.
- Này Barney?
- Chi đó bác sĩ?
- Anh luôn đối xử rất tử tế với tôi. Cám ơn anh.
- Tôi chỉ làm nhiệm vụ của tôi thôi.
- Khi Sammie tỉnh lại, anh làm ơn nói vĩnh biệt anh ta giùm tôi nhé!
- Tôi sẽ không quên đâu, bác sĩ.
- Thôi, tạm biệt anh Barney.
Barney đẩy chiếc xe xuống mặt dốc và khiêng nó lên máy bay. Người ta đã tháo ba chiếc ghế bên phải buồng lái. Viên phi công phụ kiềng chiếc xe đẩy vào các giá đỡ của những chiếc ghế bị lấy đi.
- Thế ông ta không nằm trong lúc bay sao? - Một cảnh sát viên hỏi - Ông ta có quần đùi bằng cao su không?
- Ông bạn ơi, ông phải cố nín cho đến Memphis đấy. - Một người khác nói tiếp.
- Bác sĩ Chilton, tôi có thể nói với ông điều này không? - Barney hỏi.
Họ đứng cạnh chiếc máy bay và gió thổi bụi bay mịt mù quanh họ.
- Mấy tên này không biết gì cả. - Barney nói.
- Đến nơi tôi sẽ có những người y tá có nhiều kinh nghiệm của bệnh viện tâm thần. Chính họ sẽ chịu trách nhiệm về ông ta.
- Ông chắc là họ làm được chứ? Ông dư biết ông ta là sao kia mà, điều duy nhất ông ta sợ là sự buồn chán. Đánh đập ông ta không mang lại kết quả gì đâu.
- Tôi sẽ không bao giờ cho phép việc đó, Barney.
- Ông sẽ có mặt trong lúc hỏi cung ông ta chứ?
- Có. Nhưng anh thì không, Chilton nói thầm tiếp.
- Tôi có thể đến đó để bố trí cho ông ta và trở về đây chỉ sau hai tiếng đồng hồ thôi.
- Việc này không thuộc phần hành của anh, Barney. Tôi sẽ có mặt. Tôi sẽ chỉ cho họ cách làm, từng điểm một.
- Tôi muốn khuyên họ nên cảnh giác. Ông ta sẽ giở trò đấy.

Clarice Starling ngồi trên chiếc giường khách sạn, nhìn chăm chăm vào cái máy điện thoại sau khi Crawford cúp máy. Tóc của cô bù xù, sau giấc ngủ ngắn ngủi trong cái áo ngủ của FBI, cô có cảm thấy như vừa bị ai đó đá vào bụng.
Ba giờ trước đó, khi cô từ giã Bác sĩ Lecter và mới chỉ có hai giờ kể từ lúc Crawford và cô thiết lập xong danh sách các điểm đặc trưng cần tìm kiếm trong hồ sơ của các trung tâm y khoa. Và cũng trong lúc cô đang ngủ, bác sĩ Frederick Chilton đã làm rối tung hết mọi thứ.
Crawford sẽ đến đón cô. Cô phải sửa soạn thôi, cô phải cố sức mà làm việc này.
Mẹ kiếp, MẸ KIẾP NÓ. Ông đã giết chết cô ta rồi, bác sĩ Chilton ngu si kia ơi. Lecter biết nhiều chuyện lắm và tôi còn có thể moi thêm nhiều thông tin khác nữa. Bây giờ thì hỏng bét rồi, tiêu tan thật rồi. Chừng nào người ta tìm thấy cái xác của Catherine Martin, tôi sẽ cố gắng làm cách nào đó để cho ông nhìn thấy, tôi xin thề đó. Ông đã tước đoạt cuộc điều tra của tôi… tôi phải làm cái gì đó mới được. Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Trước mắt là tắm một cái.
Trong phòng tắm có đủ mọi thứ linh tinh, nào là xà bông, dầu gội đầu, sữa tắm, một túi kim chỉ nhỏ, tất cả là tiện nghi mà một khách sạn tốt phải cung cấp.
Khi bước dưới vòi sen, Clarice nhớ lại lúc cô tám tuổi, cô đem khăn, dầu gội đầu và mấy cục xà bông nhỏ cho mẹ cô đang làm việc trong một khách sạn ven đường. Có một con quạ thích trộm cắp đồ trên các xe đẩy của mấy bà làm phòng. Con chim ăn cắp bất cứ vật gì chiếu sáng. Nó chờ thời cơ thích hợp và lục soát trong các đồ dùng trong các xe. Có khi, bắt buộc phải thoát thân cho mau, nó lấy đi cả khăn vải sạch. Một hôm, một bà làm phòng tạt nước javel lên mình nó, không đem kết quả gì khác hơn là làm vấy lấm tấm vài sợi lông vũ trắng tinh của nó. Con quạ đen trắng này luôn chờ khi nào Clarice rời khỏi chiếc xe để đem các món đồ cho mẹ cô đang làm vệ sinh phòng tắm. Mẹ cô lấy chồng khăn trên tay cô, ngồi xuống giường và ôm cô vào lòng.
Clarice vẫn còn mơ đến con quạ này, thấy nó sà xuống vòi sen. Theo bản năng, cô đưa tay lên đuổi nó và như muốn chứng minh cử chỉ này của mình, cô đưa lên vuốt mái tóc ướt của mình.
Cô mặc quần áo thật nhanh. Một quần dài, một áo cánh, một áo len dài tay, khẩu súng nòng ngắn nhét vào bên hông trong cái bao thật dẹp, kẹp đạn thay nhanh gắn nơi thắt lưng, ở bên tay đối diện. Áo vét màu của cô cần phải vá lại chút ít. Cô phải làm ngay để cho cơn giận nguôi bớt. Cô vừa làm xong thì Crawford gõ cửa.

Chương 20

Theo kinh nghiệm, Crawford biết cơn giận dữ khiến phụ nữ trở nên thô tục. Cơn điên loạn làm cho tóc họ dựng đứng lên, mặt đỏ như gấc, và có khi họ quên cả việc kéo dây quần lên. Điều đó làm nổi bật các nét xấu xa của họ. Clarice không hề thay đổi sắc diện khi cô mở cửa ra nhưng cô lại đang giận dữ.
Crawford chợt hiểu là ông chưa hiểu một tí về cô cả.
Một làn không khí ấm áp mang theo mùi thơm của xà bông bay vào mặt ông khi cô xuất hiện ngay thềm cửa.
- Cô nghĩ sao, Starling?
- Thật khốn nạn. Thế còn ông, ông Crawford, ông nghĩ gì?
Ông hất đầu ra hiệu cho cô đi theo ông.
- Tiệm tạp hóa ở góc đường đã mở cửa. Chúng ta đến đó uống cà phê đi.
Thời tiết của buổi sáng này không lạnh lắm. Mặt trời mới ló ra khỏi đường chân trời, nhuộm đỏ mặt tiền của dưỡng trí viện khi họ đi ngang qua đấy. Jeff chạy xe chầm chậm theo sau, luôn theo dõi hệ thống điện thoại.
- Tôi có thể nào đệ đơn thưa Chilton về tội cản trở nhân viên công lực không?
- Không được, sẽ không có kết quả gì đâu.
Clarice bước đi trước ông một chút. Ông thấy mặt cô đanh lại khi cô nói:
- Tôi muốn nói cho cô hai điều, Starling. Nếu tôi giữ cô lại, không phải để bắt Chilton trả giá, chuyện đó để sau hãy tính. Điều thứ hai là cô sẽ lỡ các bài thi của cô. Điều này sẽ làm cho mất thêm vài tháng. Cô biết là trường không bao giờ ưu ái bất cứ ai. Tôi chỉ có thể hứa với cô là người ta sẽ thu nhận cô lại mà thôi. Sẽ có một chỗ dành cho cô, đó là điều duy nhất mà tôi có thể hứa với cô.
- Sẽ không tế nhị khi đặt câu hỏi này cho cấp chỉ huy của mình, nhưng hiện giờ ông đang gặp rắc rối, phải không? Bà Thượng nghị sĩ có thể hại ông không?
- Này Clarice, tôi phải về hưu trong hai năm nữa. Cho dù tôi có tìm được Jimmy Hoffa và tên sát nhân bằng Tylenol, tôi vẫn phải nghỉ như thường. Vì thế việc không còn quan trọng nữa.
Crawford biết là mình ước ao sự khôn ngoan và ngờ vực sự ham muốn. Một người đàn ông có tuổi, luôn muốn tỏ ra đứng đắn và cái khôn ngoan giả tạo đó là chết người đối với một người bạn trẻ đang đặt niềm tin vào ông. Vì thế ông chỉ có thể nói những gì ông biết thôi.
Những gì ông đang nói với cô trên con đường tồi tàn của Baltimore, ông đã học được tại Triều Tiên, trong những buổi bình minh lạnh cóng của một trận chiến trước khi cô ra đời. Ông không nói về Triều Tiên, ông không cần phải khẳng định uy quyền của mình.
- Cô đang sống trong một khoảnh khắc khó khăn nhất của nghề nghiệp chúng ta, Clarice à. Cô hãy nhớ lấy, vì nó sẽ giúp cô rèn luyện ý chí của mình. Điều khó nhất là đừng bao giờ để sự phẫn nộ và ức chế làm cho mất đi tư duy. Ngoài chuyện đó, cô sẽ biết là mình có thể chỉ huy được hay không. Điều tệ hại hơn là tình trạng rối ren và sự ngu xuẩn. Chilton là một tên khốn nạn vứt đi và sự can thiệp của ông ta có thể làm cho Catherine Martin mất mạng, nhưng cũng có thể là không. Chúng ta là hy vọng duy nhất của cô gái đó. Nào Starling, trong phòng thí nghiệm, nhiệt độ của khí nitơ lỏng là bao nhiêu?
- Xin lỗi? À nitơ lỏng… thấp hơn hai trăm độ C một chút, nó sôi ở nhiệt độ cao hơn một chút.
- Cô có lần nào làm thử thí nghiệm đông lạnh chưa?
- Có chứ.
- Tôi muốn cô làm đông lạnh một cái này. Là việc mà Chilton đã làm. Cô hãy giữ kín thông tin mà cô nhận được từ Lecter và làm đông lạnh các cảm xúc của mình. Tôi muốn cô chăm chú hướng đến mục đích, Starling. Tất cả những thứ khác không đáng kể. Cô đã làm việc cật lực để có được chúng, cô đã phải trả giá cho chúng, cô đã nhận được chúng, vì thế bây giờ cô hãy dùng chúng đi. Chúng cũng có giá trị, hoặc không là gì cả, trước khi Chilton xen vào. Có thể chúng ta sẽ không còn rút được bất cứ gì từ Lecter. Hãy dùng những gì cô biết được về Buffalo Bill và quên hết những thứ khác. Điều lãng phí là cô đã đánh mất sự phẫn nộ của mình. Hãy quên những điều này đi. Khi nào chúng ta có thời gian, chúng ta sẽ nện cho Chilton một trận. Quên hết những thứ này đi và để ông ta qua một bên. Chừng đó cô sẽ thấy rõ mục đích của mình, Starling à. Mạng sống của Catherine Martin, mảnh da của Buffalo Bill đóng dính trên cánh cửa nhà kho. Hãy mở mắt to hướng đến mục đích. Chừng nào cô làm được việc này, tôi sẽ giao cho cô một nhiệm vụ.
- Phụ trách các hồ sơ y khoa?
Họ đã đến cửa hàng tạp hóa.
- Chỉ khi nào các bệnh viện tư thoái thác trả lời và buộc chúng ta phải tịch thu các hồ sơ đó. Không, tôi cần cô đi Memphis hơn. Phải hy vọng Lecter khai ra một cái gì đó hữu ích cho bà Thượng nghị sĩ Martin. Nhưng tôi muốn cô có mặt tại chỗ, ai biết được, có thể ông ta chán đùa giỡn với bà ta rồi và không chừng sẽ nói cái gì đó cho cô. Trong lúc chờ đợi, hãy cố tìm hiểu con người Catherine và tại sao Bill lại phát hiện ra cô ta. Cô chỉ hơi lớn tuổi hơn cô ta một chút và mấy người bạn cô ta sẽ dễ dàng khai với cô hơn là cho một ai đó giống một tên cớm.
- Công việc còn lại vẫn đang tiếp diễn. Interpol đang cố nhận diện Klaus. Điều này giúp chúng ta có một cái nhìn về những mối quan hệ của hắn tại châu Âu và California, nơi mà hắn hưởng tuần trăng mật với Raspail. Tôi sẽ trở lại Trường Đại học Minnesota, vì chúng ta đã có một bước sai lầm tại đó, và đến chiều tối tôi sẽ về Washington. Tôi đi lấy cà phê đây, còn cô hãy gọi Jeff vào đây. Trong bốn mươi phút nữa, cô lên đường.
Ánh mặt trời đỏ rực đang chiếu đều phân nửa trên các trụ điện. Lề đường vẫn là màu tím. Clarice đưa tay ngoắc Jeff vào.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm. Crawford quả thật rất giỏi. Cô biết câu hỏi về nitơ lỏng là một cách tán thưởng sự hiểu biết về pháp y của cô, một cách để làm cho ông ta vui lòng và khởi phát một phản xạ mà cô học được cách chế ngự ý nghĩ của mình. Cô không biết cánh đàn ông có thể nào nhận ra được sự tinh tế của trò đó không. Cũng lạ là việc này xảy ra suôn sẻ và cái năng khiếu chỉ huy cũng là một món quà độc hại.
Có ai đó đi ra khỏi Bệnh viện quốc gia Baltimore. Là Barney, thân hình còn to lớn hơn trong áo blouse. Trên tay anh ta có cầm một cà mên.
- Chờ tôi năm phút - Clarice thốt lên với Jeff đang đứng chờ cô. Cô bắt kịp Barney khi anh ta vừa mở cánh cửa của chiếc xe Studebaker cũ kỹ.
- Barney.
Anh ta quay lại nhìn cô với khuôn mặt vô hồn. Đôi mắt anh hơi to hơn bình thường một chút. Anh đứng thẳng người trên đôi chân hơi dang ra.
- Bác sĩ Chilton nói là anh sẽ không gặp rắc rối gì hết, phải không?
- Ông ta có thể nói gì khác hơn chứ.
- Anh tin thế sao?
Anh ta không nói không rằng.
- Tôi muốn nhờ anh làm một việc này. Làm ngay và không được hỏi. Tôi yêu cầu anh đấy. Trong phòng của Lecter còn lại những gì?
- Còn những hình vẽ trên tường?
- Vẫn còn đấy.
- Tôi muốn lấy tất cả những thứ đó, và khẩn cấp đấy.
Anh ta nhìn cô một lúc.
- Cô đứng yên đây, - anh nói và bỏ chạy thật nhẹ nhàng đối với một người to con như thế.
Crawford đã ngồi chờ trên chiếc xe tải khi Barney trở ra với các hình vẽ, báo chí và sách được bỏ trong một túi giấy.
- Cô có tin là tôi biết có một micro được gắn trong cái bàn mà tôi đem lại cho cô không? - Barney hỏi trong khi trao cái túi cho Clarice.
- Tôi phải suy nghĩ đã. Bút đây, anh hãy ghi cho tôi số điện thoại của anh trên túi này đi. Barney, anh có nghĩ là họ sẽ biết cách đối xử với Bác sĩ Lecter không?
- Tôi nghi lắm và tôi có nói với ông Chilton về việc này. Đừng quên là tôi cũng có nói với cô việc này, phòng trường hợp ông ta quên béng nó đi mất. Cô Starling, tôi rất tin ở cô. Mà này, khi nào cô bắt được cái tên Buffalo Bill…
- Thì sao?
Clarice cười trả một cách miễn cưỡng. Cô bỏ chạy và quơ tay ra phía sau.
Crawford có vẻ hài lòng lắm.

Bánh của chiếc Grumman Gulfstream chở Bác sĩ Lecter, đáp nhẹ xuống đường băng của phi trường Memphis, gây ra hai cụm khói xanh. Thi hành theo chỉ thị của đài kiểm soát, nó rời xa trạm hành khách để hướng đến một hăngga của cảnh sát phi trường. Tại đó một chiếc Limuzin và một xe cứu thương đang chực sẵn.
Nhìn qua cửa kính màu, bà Thượng nghị sĩ Martin theo dõi các nhân viên cảnh sát đưa Bác sĩ Lecter ra khỏi chiếc phi cơ. Bà rất muốn nhảy bổ vào con người đang bị trói đó để moi cho được cái tên, nhưng bà quá khôn lanh để làm chuyện đó.
Điện thoại trên xe reo lên. Người phụ tá của bà, Brian Gossage, ngồi trên cái ghế sếp, cầm tay nghe lên.
- Là Jack Crawford của FBI - anh ta nói.
Bà nhận lấy điện thoại, mắt không rời Lecter.
- Vì sao ông không nói cho tôi biết bất cứ điều gì về Lecter vậy, ông Crawford?
- Vì tôi ngại bà làm đúng điều mà…
- Tôi không chống đối ông đâu, ông Crawford. Nhưng nếu ông đụng đến tôi, ông sẽ hối tiếc đấy.
- Thế hiện giờ Lecter đang ở đâu?
- Ngay trước mặt tôi đây.
- Ông ta có thể nghe bà nói chuyện không?
- Không.
- Xin bà hãy nghe tôi đây, bà Thượng nghị sĩ. Bà quyết định đích thân bà ban cho Lecter nhiều đặc quyền hay lắm. Nhưng tôi van bà, hãy hỏi ý kiến của Bác sĩ Alan Bloom trước khi bắt đầu. Bà hãy tin tôi đi, Alan Bloom có thể giúp bà đấy.
- Tôi đã có ý kiến của một chuyên gia rồi.
- Tôi hy vọng là một người có kinh nghiệm hơn Chilton chứ.
Bác sĩ Chilton gõ vào cửa kính xe. Bà thượng nghị sĩ ra hiệu cho Brian Gossage tiếp chuyện ông ta.
- Những cuộc tranh chấp nội bộ làm cho chúng ta mất quá nhiều thời giờ rồi, ông Crawford. Ông đã sai một nhân viên tập sự trẻ đến gặp Lecter với một lời đề nghị giả dối. Tôi có thể làm hay hơn thế. Bác sĩ Chilton nói Lecter sẽ tích cực hơn với một đề nghị thành thật và tôi sẽ làm điều đó, không có các mắc mứu hành chánh, mà không một người nào đó có quyền đòi hỏi công lao. Nếu chúng tôi cứu được Catherine bình yên vô sự, tất cả mọi người sẽ có phần, kể cả ông nữa. Nhưng nếu… con bé chết, tôi cóc cần những lời xin lỗi của các người.
- Chúng tôi có thể giúp bà mà, bà Thượng nghị sĩ.
Bà cảm nhận mình không hề giận dữ, gần như là sự lãnh đạm nghề nghiệp mà thôi. Bà bảo.
- Ông thử nói xem!
- Nếu bà có được một thông tin nào đó, hãy để cho chúng tôi khai thác nó. Xin bà đừng giấu chúng tôi bất cứ điều gì. Và bà cũng nên canh chừng đám cảnh sát địa phương giấu chúng tôi bất cứ tin tức nào. Bà không nên để cho họ có ý nghĩ đã làm cho bà hài lòng khi đoạt được chỗ chúng tôi.
- Paul Krendler của Bộ Tư Pháp sẽ đến đây và ông ta sẽ lo việc đó.
- Thế ai là người chỉ huy ở đó?
- Thiếu tá Bachman, của văn phòng FBI bang Tennessee.
- Tốt lắm. Nếu chưa quá trễ, xin bà hãy giữ tuyệt đối bí mật với đám truyền thông đại chúng giùm. Bà phải hăm dọa Chilton vì ông ta rất thích được đăng lên báo. Chúng tôi không muốn Buffalo Bill biết chuyện này. Khi nào chúng tôi biết được lý lịch của hắn, chúng tôi sẽ cho biệt đội chống khủng bố nhập cuộc. Chúng ta phải đánh mạnh để cho hắn không kịp trở tay. Thế bà có định đích thân bà hỏi cung Lecter không?
- Có.
- Bà có đồng ý nói chuyện trước với Clarice Starling không? Cô ta sẽ đến đó.
- Vì lý do gì? Bác sĩ Chilton đã tóm tắt cho tôi hết rồi. Chúng ta đã mất quá nhiều thời giờ rồi.
Chilton lại gõ vào cửa kính và dùng môi để nói thành từ. Brian Gossage nắm lấy tay ông ta và lắc đầu lia lịa.
- Tôi muốn được gặp Lecter sau khi bà nói chuyện với ông ta, được không? - Crawford hỏi.
- Ông Crawford, ông ta đồng ý khai tên của Buffalo Bill cho chúng tôi để đổi lấy vài đặc quyền. Nhưng nếu ông ta không chịu thì tôi sẽ giao cho ông.
- Thưa bà Thượng nghị sĩ, tôi biết là thiếu tế nhị khi nói ra điều này, nhưng buộc tôi phải làm thôi: Dù bất cứ chuyện gì đi nữa, xin bà đừng bao giờ van xin ông ta.
- Rõ rồi. Tôi không thể nói với ông lâu hơn nữa, ông Crawford. - Nói xong bà cúp máy ngay. “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta cũng sẽ chết giống như sáu người kia, kể từ khi ông phụ trách vụ điều tra.” Bà thì thầm, rồi ra hiệu cho Gossage lên xe.
Bà phải chờ cho đến khi Chilton bố trí xong Lecter trong phòng làm việc. Không thể ngồi chờ trên xe lâu hơn nữa, bà bước lòng vòng trong cái hăng ga, nhìn vu vơ lên mái nhà rồi đến những lằn sơn dưới đất. Có lúc bà đứng lại phía sau một chiếc F-14 cũ và tựa đầu vào ngay hàng chữ viết TUYỆT ĐỐi CẤM. Chiếc phi cơ này có thể lớn tuổi hơn Catherine. Ôi trời ơi, hãy mau lên đi.
- Thưa Thượng nghị sĩ Martin. - Thiếu tá Bachman gọi bà và Chilton ra hiệu cho bà vào.
Trong phòng này có một bàn làm việc cho Chilton và vài cái ghế cho bà Thượng nghị sĩ Martin, người phụ tá và ông thiếu tá. Ngoài ra còn có một người quay phim để thâu băng video cuộc hỏi cung này. Chilton bảo chính Lecter bắt buộc điều này.
Bà Thượng nghị sĩ Martin bước vào với dáng thật oai vệ. Bộ cánh xanh dương của bà tỏa mùi quyền lực. Bà cũng đã quan tâm đến bộ vét của Gossage.
Bác sĩ Lecter ngồi ngay giữa phòng, trên một cái ghế bằng sồi thật rắn chắc, được vít chặt xuống sàn. Một cái mền phủ lên áo trói và các sợi xích, che giấu việc ông bị xích cứng trên ghế. Tuy nhiên ông vẫn phải đeo cái mặt nạ nhằm ngăn cản ông ta cắn.
- “Tại sao thế?” - bà thượng nghị sĩ tự hỏi, - Người ta đã muốn tạo một chút thể diện khi cho Bác sĩ Lecter ngồi trong một phòng làm việc. Bà nhìn Chilton rồi xoay qua ngó Gossage đang lay hoay với mớ giấy tờ.
Chilton đi ra phía sau Bác sĩ Lecter và liếc nhìn máy quay phim, rồi mới tháo các đai da của mặt nạ.
- Thưa bà Thượng nghị sĩ Martin, tôi xin giới thiệu với bà Bác sĩ Hannibal Lecter.
Bà nhận ra cái màn đạo diễn này có mục đích cho thấy một bà Thượng nghị sĩ Martin hoảng sợ. Một nỗi kinh hoàng lạnh người chiếm lấy bà, tên Chilton này quả thật là một thằng ngu xuẩn.
Bà buộc phải ứng biến thôi.
Một lọn tóc rớt xuống giữa đôi mắt nâu của Bác sĩ Lecter. Mặt ông ta nhợt nhạt như cái mặt nạ. Bà Martin và ông nhìn nhau chăm chăm. Một người vô cùng thông minh còn người kia thì không sao phỏng đoán được.
Bác sĩ Chilton trở về bàn làm việc, nhìn hết người này đến người kia, và bắt đầu.
- Bác sĩ Lecter có tiết lộ với tôi là ông ta muốn đem sự hiểu biết của ông ta phục vụ cho cuộc điều tra, đổi lại vài cải thiện về cách giam giữ ông ta.
Bà Thượng nghị sĩ Martin giơ cao một văn kiện.
- Bác sĩ Lecter, đây là một lời khai được viết với lời tuyên thệ mà tôi sẽ ký vào. Trong đó xác nhận rằng tôi sẽ giúp ông. Ông có muốn đọc không?
Bà nghĩ ông ta sẽ không trả lời nên quay trở lại bàn để ký, ngay lúc đó ông ta nói:
- Tôi sẽ không làm cho bà và Catherine mất thời giờ bằng việc mặc cả vài ưu đãi mạt hạng. Mấy tên có địa vị cũng đã lợi dụng nhiều rồi. Tôi sẽ giúp bà và tin tưởng nơi bà với niềm hy vọng là bà sẽ giúp lại tôi khi mọi thứ đã kết thúc.
- Ông có thể tin ở tôi. Brian? - Bà lên giọng.
Brian Gossage cầm cuốn sổ tay lên.
- Tên thật của Buffalo Bill là William Rubin. Hắn tự gọi mình là Bill Rubin. Hắn được một bệnh nhân của tôi tên Benjamin Raspail giới thiệu đến tôi vào tháng Tư hoặc tháng Năm năm 1975. Rubin nói hắn cư trú lại Philadelphia; tôi không nhớ chính xác địa chỉ của hắn, nhưng hắn có ở chung với Raspail tại Baltimore.
- Thế các hồ sơ y khoa của ông hiện giờ đang ở đâu? - Vị thiếu tá hỏi xen vào.
- Chúng đã bị hủy hết theo lệnh của tòa án một thời gian ngắn sau đó…
- Ông hãy mô tả hắn cho chúng tôi.
- Xin phép ông nhé, thiếu tá? Chỉ có bà Thượng nghị sĩ Martin…
- Ông hãy khai tên, hình dáng và tất cả những gì ông nhớ về tên đó - Vị thiếu tá nhấn mạnh.
Bác sĩ Lecter nhắm mắt lại. Ông liền nghĩ đến một việc khác, các nghiên cứu về giải phẫu học của Gerricault cho bức tranh Chiếc bè của chiến thuyền La Meduse và nếu ông có nghe các câu hỏi tiếp theo, ông không hề cho thấy là đã nghe chúng.
Một lần nữa, khi bà Thượng nghị sĩ Martin làm ông phải chú ý, chỉ còn có họ trong căn phòng. Bà ta đang cầm cuốn sổ tay của Gossage.
Bác sĩ Lecter nhìn bà ta đăm đăm.
- Viên sĩ quan đó hôi mùi xì-gà quá. Bà nuôi Catherine bằng sữa mẹ à?
- Cái gì? Nếu tôi…
- Bà có nuôi cô ta bằng sữa mẹ không?
- Có.
- Nó làm cho người ta khát nước, phải không?
Mắt của bà Thượng nghị sĩ sậm lại. Điều này bác sĩ Lecter cảm thấy khoái chí. Quá đủ cho ngày hôm nay rồi
- Ông nói tiếp:
- William Rubin cao khoảng một thước tám mươi tư và năm nay ba mươi lăm tuổi. Hắn lực lưỡng, khoảng tám mươi sáu ký khi tôi gặp hắn, và theo tôi nghĩ không chừng hắn nặng thêm vài ký nữa. Tóc màu hạt dẻ, mắt màu xanh nhạt. Bà hãy cho họ trước những chi tiết này đi, chúng ta sẽ tiếp tục sau.
- Đúng rồi, tôi sẽ làm ngay. - Bà đưa quyển sổ tay cho một ai đó ở ngoài.
- Tôi chỉ gặp mặt hắn mỗi một lần. Hắn xin tôi một cái hẹn nhưng không bao giờ đến.
- Tại sao ông nghĩ hắn là Buffalo Bill chứ?
- Hắn đã giết nhiều người rồi và đã làm những trò giải phẫu đó với họ. Hắn nói hắn cần người trợ giúp để thực hiện tiếp, nhưng thật ra hắn chỉ muốn khoe thôi. Đó là may một yếm dãi.
- Và ông không… hắn chắc là ông sẽ không tố cáo hắn phải không?
- Hắn nghĩ như thế, vả lại hắn rất thích mạo hiểm. Tôi đã có sự tin tưởng của người bạn Raspail của hắn.
- Raspail biết điều đó à?
- Raspail có nhiều sở thích khả nghi lắm, mình ông ta đầy sẹo. Billy Rubin cho biết hắn có rất nhiều tiền án, nhưng không có nói cụ thể. Tôi có thiết lập một hồ sơ bệnh án. Không có gì đáng kể hết, trừ một việc: Rubin có nói là hắn bị chứng cụm nhọt của ngà voi. Đó là tất cả những gì tôi nhớ được, thưa bà Thượng nghị sĩ và tôi cho là bà muốn mau chóng rời khỏi đây. Nếu tôi nhớ thêm một điều gì đó, tôi sẽ viết giấy gởi cho bà.
- Thế Bill Rubin có cắt cổ một người nào đó mà người ta tìm được cái đầu trong một chiếc xe hơi không?
- Tôi chắc là thế.
- Ông có biết người đó là ai không?
- Không. Raspail gọi anh ta là Klaus.
- Còn tất cả những gì ông đã khai với FBI đều là sự thật phải không?
- Cũng không thật như những gì FBI đã nói với tôi, thưa bà Thượng nghị sĩ.
- Tạm thời tôi để ông ở lại Memphis. Chúng ta sẽ nói đến hoàn cảnh và sự chuyển giao ông đến Núi Brushy khi nào chúng tôi… khi nào vụ này kết thúc.
- Cám ơn bà. Tôi rất muốn có điện thoại, và nếu chẳng may tôi nhớ lại một điều gì đó…
- Ông sẽ có điện thoại.
- Và cả nhạc nữa. Các Biến tấu của Goldberd do Gleen Gould thực hiện. Đòi hỏi như vậy có quá đáng lắm không?
- Đồng ý.
- Thưa bà Thượng nghị sĩ, bà không đặt niềm tin quá nhiều vào FBI. Jack Crawford chơi không sòng phẳng với các cơ quan khác. Đối với họ, đây chỉ là trò chơi. Ông ta muốn đích thân bắt giữ hắn. “Hãy chụp lấy hắn đi”, theo cách họ nói.
- Cám ơn, bác sĩ Lecter.
- Tôi rất thích bộ cánh của bà - Ông ta nói lúc bà ta ra về.
Từ hầm này sang hầm khác, từ góc kẹt này qua góc kẹt khác, tầng hầm của Jame Gumb khúc khuỷu như một mê cung, ngăn cản người ta tiến lên phía trước. Khi hắn còn nhút nhát, hồi trước hắn thích những nơi hẻo lánh nhất, thật xa các cầu thang. Ở sâu trong cùng, có rất nhiều phòng mà Gumb chưa bao giờ mở cửa ra. Vài phòng có người ở, nếu người ta có thể nói như thế, vì sự im lặng đã chiếm chỗ của những tiếng hét rồi.
Mặt nền thay đổi từ phòng này qua phòng khác. Có nhiều ngưỡng cửa phải cúi đầu, các xà ngang phải tránh. Thật quá khó khăn để chuyển một gánh nặng và rất khó để kéo lê nó. Với sự khôn ngoan và tự tin, Gumb không cần giải quyết các nhu cầu của mình tại các nơi kín đáo nhất. Bây giờ hắn sử dụng dãy hầm quanh cầu thang, trong các phòng rộng lớn có đầy đủ điện và nước.
Ngay lúc này, toàn bộ khu hầm đều chìm trong bóng tối.
Tại cái tầng nền cát trong hầm giam, Catherine đang nằm im.
Gumb cũng đang ở dưới tầng hầm nhưng không phải ở mức này.
Mắt con người không thể thấy bất cứ thứ gì trong bóng đen như thế này, nhưng căn hầm đầy những tiếng động nhỏ. Nước nhỏ giọt và tiếng máy bơm kêu ro ro. Những tiếng vang nhỏ làm cho căn phòng có vẻ rộng hơn. Không khí trong này lạnh và ẩm thấp. Một tiếng đập cánh phớt qua má hắn, nhiều tiếng lách cách vang lên. Một tiếng gầm gừ khoái trá, tiếng động của con người.
Không một luồng ánh sáng nào mà mắt người có thể sử dụng, nhưng Gumb hiện diện ở đây và hắn thấy rất rõ, nhưng chỉ bằng các mức độ của màu lục, đậm lợt tùy lúc. Hắn đang mang cặp mắt kính hồng ngoại (quân cụ thặng dư của Do Thái, giá gần bốn trăm đôla) và chĩa cây đèn pin cũng là hồng ngoại. Hắn ngồi trên một cái ghế lưng thẳng, đang ngây ngất trước cảnh một con côn trùng đang bò lên một thân cây. Con vật mới trưởng thành, vừa chui ra khỏi cái kén của nó, trên nền đất ẩm ướt của cái chuồng. Con vật này cẩn thận trèo lên cành cây cà độc dược, tìm kiếm một chỗ thích hợp để giương đôi cánh còn ướt ra, đang được xếp ở sau lưng. Nó chọn một cành cây ngang.
Gumb phải nghiêng đầu qua một bên để nhìn thấy nó. Lần hồi, cánh nó được bơm đầy máu và không khí, nhưng chúng vẫn còn bị xếp dính ở sau lưng con vật.
Hai giờ đã trôi qua và Gumb vẫn giữ nguyên tư thế đó. Hắn tắt mở cây đèn pin hồng ngoại, để có thể nhìn thấy sự tiến triển của con vật. Để giết thời giờ, hắn chơi trò bằng ngọn đèn với phần còn lại của căn phòng, trên những bể nước lớn chứa đầy một loại chất thuộc da thảo mộc. Trên các khuôn mẫu và các khung trong các bồn chứa, những vật mới sở hữu giống như các mảnh hình tượng cổ xưa bị xanh đi vì nước biển. Ánh đèn chiếu đến cái bàn làm việc rộng lớn bằng sắt tráng kẽm với cái gối bằng kim loại và các rãnh, rồi chiếu đến cái tời lủng lẳng ngay trên đó. Sát vách tường là các bồn rửa công nghiệp dài. Toàn bộ cảnh vật đều mang màu xanh. Những tiếng đập cánh, những vệt dài phản quang bay ngang qua tầm nhìn của hắn, như những đuôi sao chổi nhỏ được tạo ra bởi những con bướm đêm đang bay trong căn phòng.
Hắn trở lại cái chuồng đúng lúc. Đôi cánh lớn của con vật đã giương thẳng ra trên thân hình nó, và biến đổi các đốm trên đó. Nó xếp cánh lại và cái hình ảnh đặc biệt xuất hiện. Một sọ người, được thể hiện tuyệt đẹp bằng vảy thật mềm mại như lông thú, đang nhìn hắn. Dưới cái trán vồ của cái sọ, hai lỗ đen của mắt và các gò má nhô ra. Điểm tối ngay trên cái hàm, tạo một vạch ngang mặt như một giẻ bịt miệng. Cái sọ nằm trên một vết loe rộng như đỉnh một khung chậu.
Một sọ người đặt trên một khung chậu, tất cả được vẽ trên lưng một con bướm đêm, vì sự trớ trêu của tạo hóa. Gumb cảm thấy sảng khoái, tâm hồn thanh thản. Hắn cúi mình tới trước và thổi nhẹ vào con vật. Nó đưa cái vòi lên vì tức giận và phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Hắn bước từ từ, cây đèn trên tay, hướng đến hầm giam. Hắn mở to miệng ra thở để không gây tiếng động. Hắn không muốn những tiếng từ cái lỗ làm hỏng cuộc vui của hắn. Trên những cái ống nhô ra, các mặt kính giống như hai con mắt có cuống đỡ của một con cua. Gumb biết rằng như thế không có gì là hấp dẫn, nhưng nhờ vào chúng mà hắn có được niềm vui bằng những trò chơi lúc đêm tối trong căn hầm tối tăm này.
Hắn cúi người xuống và chiếu ngọn đèn vào trong giếng.
Cái vật đó đang nằm một bên, co người lại như một con tôm. Có vẻ như nó đang ngủ, cái xô vệ sinh để cạnh bên. Trong giấc ngủ, nó cầm một góc thảm trong tay và mút ngón cái.
Khi chiếu ánh hồng ngoại dọc theo thân hình của Catherine, hắn nghĩ đến các vấn đề đang chờ hắn.
Thật không dễ dàng thuộc da người đối với một người khó tính như hắn. Có nhiều sự lựa chọn cơ bản, về cấu trúc để làm, và điều cốt lõi là đặt sợi dây kéo ở chỗ nào đây.
Hắn cho ánh đèn chạy dọc theo lưng của Catherine. Thường thì phải để sợi dây kéo ở đó, nhưng làm sao mặc nó vào một mình được chứ? Không thể nào nhờ sự trợ giúp của một người khác cho loại việc này, dù cho kế hoạch này có hấp dẫn đến đâu đi nữa. Hắn biết nhiều nơi, nhiều môi trường, mà các cố gắng của hắn sẽ gây ấn tượng mạnh, nhưng muốn thế phải chờ thêm một thời gian nữa. Hắn phải có những thứ mà hắn chỉ sử dụng một mình. Dây kéo đặt ở phía trước là điều xúc phạm, và hắn loại bỏ khả năng này.
Gumb không thể đánh giá nước da của Catherine, nhưng dường như cô ta đã gầy đi. Có thể cô ta đang ăn kiêng khi bị hắn bắt cóc.
Kinh nghiệm đã dạy cho hắn phải chờ từ bốn đến bảy ngày trước khi lột da. Một sự giảm cân đột ngột sẽ khiến nó nhão ra, và việc lột da sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa việc cho nhịn đói sẽ làm cho các nạn nhân yếu đi và sẽ dễ sai bảo họ hơn. Có vài người tỏ ra nản lòng cam chịu. Tuy nhiên vẫn phải cho họ ăn chút ít để đề phòng sự tuyệt vọng và các cơn phẫn nộ, có thể làm hư hỏng lớp da.
Nhất định là vật này đã sụt ký. Người này quả đặc biệt, rất quan trọng cho công việc hắn muốn thực hiện, cho đến mức hắn không thể chờ đợi lâu được. Vào lúc trưa mai, hắn sẽ ra tay, hoặc tối mai. Trễ lắm là ngày hôm kia. Sắp rồi đây.
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)