"Thức ơi ….về đi con …mẹ mày đi cấp cứu vì lên huyết áp rồi ."
Đập cái điện thoại xuống , chửi lầm bầm trong bụng : mẹ kíp bệnh j bệnh suốt thế ! Rồi lẳng lặng vác ba lô lên đi …..chơi típ.
…..9h đêm , 1 chiếc taxi trờ tới , ống anh bước xuống , thì ra đã bỏ công việc làm ăn để đi tìm mình . " Bốp " , mày có phải em tao ko ??? Có bik là cả nhà lo cho may thế nào ko ??? Mày mún đi bụi àh ??? Ngon thì đừng lấy tiền nhà !
Vùng lên , giương nắm đấm ra . Nhưng ko hỉu sao thấy mắt anh mình long lanh nước .Chợt nhớ tới những giọt nước mắt of gia đình từ khi mình chuyển lên tỉnh học. Rồi mình cũng về , nhưng khoang cách giữa mình với mọi người trong gia đình quá xa , 1 ngày ko ai nói với ai 1 lời , dòng họ nhìn mình với con mắt khi dễ.Minh ko đi bụi , ko bỏ học nữa , ko say xỉn nữa. Mình lao vào game. Sống ảo.
Bạn bè xa lánh , cuộc sống chỉ có game và game. Rồi em xuất hiện . Em kiêu kì , và khó gần.Nổi tiếng ko quen ai quá 1 tháng ! Mỉm cười : mẹ kíp ổ cái huyện mà cũng chảnh àh .
Rồi mình với em cũng là 1 cặp. Em chửi mình suốt , lạ 1 điều là mình cứ cười hề hề . Em nhỏ hơn mình 2t nhưng khuyên bảo đù điều .Mình yêu em ! và sức mạnh tình yêu làm mình thay đổi. Mình với gia đình dường như đã gần lại hơn , ko còn game nữa , nhậu nhẹt , bỏ học cũng ko .
Tất cả chỉ vì yêu !
Đến h mình vẫn trách em , nếu lúc trước em đừng tới ko bik h anh sẽ ra sao . Em đến mang cho mình cảm giác yêu đầu đời là thế nào ! Và em ra đi cũng nhẹ nhàng như cái cách em đến.
2 năm rồi , thời gian đã làm mờ dần vêt thương của mình . Mình đã trưởng thành , ko nông nổi như trước nữa.
Em àh ! cái thằng ngày xưa cứ đụng tí là bỏ đi , đụng tí là nản , từ 1 thằng học giỏi anh đã xuống học sinh yếu , em kêu anh sửa đổi đi !
ANh thay đổi rồi , anh đậu đại học rồi , anh ko còn bỏ đi nữa , ko còn mất dạy như trước nữa.
Anh đã tìm lại dc chính mình ngày xưa .
Vậy em ở đâu ?????
Nhủ với lòng là 2 năm rồi , quên rồi , nhưng sao trong cơn say , tên em cứ ám ảnh anh thế ………..